Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:19
Lượt xem: 114

"Không phải là anh chơi game hả? Đang nhắn tin với ai thế? Bạn gái mới à?" Người bên cạnh hoang mang hỏi Cao Học Huy.

Cao Học Huy: "… Mẹ tôi."

Người đó ngay lập tức ngậm miệng lại không dám nói thêm gì nữa.

Cao Học Huy thầm lẩm bẩm một câu: "Sao mẹ còn chưa trả lời mình nhỉ?"

Thế rồi anh ta chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn về phía Melissa: "Cô cũng là phụ nữ, chắc là cô biết phụ nữ mang thai thì nên ăn gì, kiêng ăn gì nhỉ? Cô sửa lại thực đơn hôm nay đi…"

Melissa: "Anh đã chắc chắn đó là con của cậu cả Trữ chưa?"

Úc Tưởng nghiêng đầu nhìn cô ta mà không hề tức giận, cô lười biếng nói: "Ờm, cục cưng của tôi xác định mẹ của nó là ai chẳng phải là đủ rồi sao?"

Melissa: "…"

Cô ta không ngờ rằng Úc Tưởng lại thốt ra một cách nhẹ nhàng như thế.

Trái lại sắc mặt của Cao Học Huy thì sầm sì, anh ta trầm giọng hỏi: "Cô nói như vậy là có ý gì?"

Ám chỉ cậu cả Trữ bị người ta cắm sừng à? Bộ chán sống rồi hả?

"Tôi đâu có ý gì khác, chỉ là tự nhiên nghe được tin này thấy bất ngờ quá thôi." Melissa rất biết quan sát sắc mặt người khác, thấy Cao Học Huy cau có thì lập tức thanh minh cho mình.

Cao Học Huy: "…"

Con mẹ nó cô đang nói nhăng nói cuội cái quái gì vậy?

"Nửa tháng trước tôi chưa từng gặp cô Úc đây, anh nói xem có phải là bất ngờ không?" Melissa nhìn Cao Học Huy cười bảo: "Trước đây anh ở nước ngoài nên không nói làm gì, chứ đám anh Trâu cũng đã gặp lần nào đâu nào."

Đúng là thế thật.

Cao Học Huy thầm nghĩ nhưng đấy cũng chẳng liên quan gì đến việc của cô, cô không nên hỏi câu hỏi này.

Anh ta đang nghĩ xem nên nói như nào thì Úc Tưởng đã hỏi trước: "Quý cô Melissa đây là mẹ của cậu cả Trữ đấy à?"

Melissa hơi biến sắc: "Tất nhiên là không…"

Nếu như câu này để lọt vào tai tổng giám đốc Tang thì cô ta c.h.ế.t chắc.

Úc Tưởng: "Thế tại sao cậu cả Trữ phải nhất thiết đưa tôi đến gặp quý cô Melissa đây nhỉ?"

Melissa cứng họng.

Ý nói cô ta chỉ là một kẻ không quan trọng thôi hả?

Melissa: "Ừm, cô Úc nói đúng lắm. Tôi cũng chỉ là tò mò thôi, tôi tin rằng nhóm người cậu cả Cao cũng tò mò giống như tôi thôi. Cậu cả Trữ và cô Úc quen nhau như nào vậy? Chuyện này làm chúng tôi có cảm giác chóng vánh quá."

Úc Tưởng: "Đúng là chóng vánh thật."

Khi Tang Tâm Lan đến vừa hay nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của Úc Tưởng.

Úc Tưởng: "Tôi và cậu cả Trữ quen nhau chắc cũng được vài tháng, ừm, chúng tôi quen nhau tại một buổi tiệc tối. Anh ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến nỗi không thể dứt ra nổi."

Nếu như Trữ Lễ Hàn hoặc Lăng Sâm Viễn ở đây, chỉ cần nghe thấy mấy lời này là biết ngay Úc Tưởng lại đang khua môi múa mép rồi.

Nhưng đám người Cao Học Huy thì lại chưa hiểu hết về cô.

Họ nghe cô nói mà nhất thời ngây đơ.

Dường như Melissa không ngồi im được nữa, cô ta khó khăn nặn ra ba chữ: "Không thể nào…"

Úc Tưởng chẳng thèm nhìn cô nàng, buồn cười hỏi: "Cô còn muốn nghe nữa không nào?"

Cao Học Huy thì thầm: "Không ngờ luôn đấy, cậu Trữ còn yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên luôn hả… Chất chơi ghê nha."

Úc Tưởng nhớ lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Anh ấy đúng là chất chơi thật."

Nhưng chuyện "chất chơi" mà hai người họ nói có cùng một chuyện hay không thì không biết.

"Vậy cô Úc… Định kết hôn với cậu cả Trữ sao?" Khóe miệng Melissa giật giật vài cái khiến nụ cười của cô ta trông gượng gạo hết sức.

"Vội gì chứ? Cô Melissa lo cho chúng tôi nhiều nhỉ?" Úc Tưởng vừa cười vừa khuấy sữa bò trong chiếc cốc được đặt trước mặt.

Cốc này vừa được đổi sang chỗ cô, trà đã bị Cao Học Huy lấy đi rồi.

"Tôi thì có gì đâu mà vội? Tại tôi nghĩ cô Úc đang vội thôi. Dù gì thì cô cũng mang thai rồi mà."

"Thì cũng có gì to tát đâu." Úc Tưởng nói: "Hồi nhỏ tôi thường nghĩ, đợi đến sau này tôi lớn, thành công trong sự nghiệp, có nhà, có một khoản tiết kiệm, sau đó đến ngân hàng tinh trùng chọn một cái mà tôi ưng ý…"

"Còn có cái việc này nữa hả?" Cao Học Huy ngạc nhiên buột miệng thốt.

Úc Tưởng gật đầu: "Có chứ, có thể lựa chọn màu tóc, màu mắt, học vấn, vẻ ngoài,... Của đối phương theo yêu cầu."

Cao Học Huy mở to mắt.

Chuyện này còn khiến anh ta ngạc nhiên hơn cả chuyện mẹ anh ta bao nuôi trai trẻ.

Không được, không thể tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Úc Tưởng đỉnh quá, nói một thôi một hồi đến nỗi làm người ta cảm thấy đúng là cậu cả Trữ chẳng phải người cần thiết gì cho lắm, người ta mà phủi m.ô.n.g bỏ đi là cậu cả Trữ mất vợ!

Lúc này cánh cửa kính được mở ra, tạo ra tiếng động rất khẽ nhưng vẫn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Khoảnh khắc Cao Học Huy nhìn thấy đã ngay lập tức đứng dậy: "Cháu chào dì Tang ạ."

Giám đốc Tang không nhìn anh ta mà chỉ chăm chăm vào người Úc Tưởng: "Cô không cần đứng dậy đâu, tôi nghe nói cô đang ở đây nên tới thăm."

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Bác tới thăm cháu ấy ạ?"

Giám đốc Tang từ tốn đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống: "Chẳng phải dạo này Trữ Lễ Hàn hơi bận bịu hay sao? Tôi tới bầu bạn với cô."

Úc Tưởng cười tươi: "Cháu ăn cơm với bác rồi bác chơi game với cháu sao ạ?"

Giám đốc Tang: "Tôi không biết nhưng tôi có thể chơi cùng cô."

Cuộc hội thoại ngắn ngủi này đã khiến đám Melissa mở mang tầm mắt.

Nếu như nói cậu cả Trữ bận thì không phải bình thường giám đốc Tang còn bận hơn anh, bận đến nỗi không thấy bóng dáng đâu sao? Bây giờ giám đốc Tang lại ở bên Úc Tưởng thay cậu cả Trữ ư?

Úc Tưởng: "Cậu cả Cao mở một ván đi."

Cao Học Huy hoàn hồn lại: "Mở thật hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-105.html.]

Úc Tưởng gật đầu.

Khóe miệng Melissa giật giật.

Cô này dám làm thật hả?

Sau buổi "team building tranh giành tình cảm" hôm đó, cuối cùng Úc Tưởng cũng livestream lại.

Giám đốc Tang và cậu cả Trữ không hổ là mẹ con, tuy chưa từng chơi bao giờ nhưng nghe xong hiểu quy tắc thì lên tay rất nhanh.

Nếu muốn chơi hết một kịch bản thì ít nhất cũng phải hai ba tiếng.

Chơi xong một ván Cao Học Huy đã mệt nhử, anh ta nằm bò ra bàn nói: "Đau đầu quá, đầu tôi sắp nổ tung rồi. Quan trọng là nổ đầu xong tôi còn không chọn đúng! Cô Úc, chẳng phải là cô cũng chơi gà như tôi hay sao?"

Úc Tưởng buông tay.

Đây không phải chuyện cô có thể kiểm soát được.

Cô bất giác liếc về phía giám đốc Tang.

Bà ấy đứng dậy trước sau đó vươn tay ra đỡ Úc Tưởng.

Úc Tưởng bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Ồ, xem ra bác ấy biết gì đó rồi.

"Chúng ta ra ngoài cho thoáng chứ ạ?" Úc Tưởng chỉ ra bên ngoài cửa hỏi.

Tuy trên mặt giám đốc Tang không thể hiện rõ nhưng lúc mở miệng lại rất cẩn thận, bà ấy nói: "Bên ngoài đọng sương rồi, đường trơn lắm."

Lúc này trợ lý của giám đốc Tang đi tới, thì thầm vào tai bà: "Cậu cả sắp đến rồi ạ."

Úc Tưởng chen vào hỏi: "Cậu cả Trữ đến rồi sao?"

Cô vừa nói xong thì điện thoại vang lên.

Cô cúi đầu nhìn, là Trữ Lễ Hàn gọi đến. Quả nhiên, cho dù có khả năng cô sẽ biết được tin anh đến từ miệng người khác nhưng anh vẫn sẽ đích thân thông báo cho cô một tiếng.

Úc Tưởng nghe máy: "Alo."

"Cao Học Huy mời em ăn cơm à?"

"Vâng, nhưng mà em còn chưa ăn được gì cả, chỉ chơi thôi."

"Anh sắp đến cửa trang viên rồi."

"Dạ vâng."

Úc Tưởng cất điện thoại đi, quay đầu lại nhìn Cao Học Huy, cô phát hiện sắc mặt của Cao Học Huy đang xanh lét như tàu lá chuối.

"Sao thế?" Úc Tưởng hỏi.

Cao Học Huy: "Sợ chốc nữa cậu cả Trữ dừ tôi ra bã." Anh ta ngập ngừng, nói tiếp: "Hôm sinh nhật tôi nhận quà của cô là tôi đã thấy hơi lạnh sống lưng rồi. Tôi còn tưởng đấy là ảo giác của mình thôi, hôm nay nghĩ lại… Cậu cả vầy là ghen hả?"

Úc Tưởng khựng lại: "Thế á?"

Cô toàn nói nhăng nói cuội, nói Trữ Lễ Hàn yêu mình thế nào tất nhiên là bịa cả. Nhưng từ miệng của người ngoài nói ra thì…

Hôm đó cậu cả Trữ ghen sao?

Một tấm thẻ mà cũng ghen được?

Cao Học Huy đau đớn nói: "Tôi thấy là vậy đấy, hôm nay tôi mời cô tới, chắc chắn tí nữa cậu cả Trữ sẽ ghi tôi vào sổ nợ đấy."

Úc Tưởng nở nụ cười: "Đợi đấy, tôi đi xóa nợ cho anh."

Cao Học Huy: ?

Úc Tưởng quay đầu nhìn giám đốc Tang: "Chúng ta cùng nhau đi đón cậu cả Trữ chứ bác?"

Giám đốc Tang ngập ngừng nhưng lần này cũng không từ chối, bà ấy gật đầu: "Được."

Úc Tưởng đi ra ngoài cửa, giám đốc Tang đi bên cạnh cô, bày ra dáng vẻ bảo vệ.

Đợi đến khi họ đi xa Melissa mới lẩm bẩm: "Xem ra giám đốc Tang cũng biết chuyện cô Úc mang thai nên rất quan tâm đến cô Úc."

Cao Học Huy: "Nếu là người khác thì có ai mà không quan tâm chứ?"

Anh ta nói đến đấy thì dừng lại, quay đầu nhìn Melissa nói: "Tôi thấy giọng điệu hôm nay của cô hơi quái gở đấy nhé." Anh ta dựa vào ghế, hỏi đầy thăm dò: "Sao nào? Chẳng nhẽ cô ái mộ cậu cả Trữ hả?"

Melissa định phủ nhận, câu trả lời đã lên đến miệng rồi cuối cùng cô ta vẫn nói: "Đúng thế."

Cao Học Huy gật đầu: "Thế được rồi, sau này bọn tôi sẽ không đến chỗ cô nữa."

Melissa ngơ ngác, vội vã ngẩng đầu lên hỏi: "Tại sao chứ?"

"Cho dù bây giờ ngoại trừ tôi đang ở đây ra thì chẳng ai biết chuyện cô thích cậu cả Trữ hết. Nhưng rồi sẽ có một ngày cũng bị bại lộ thôi. Nếu như chuyện này lọt vào mắt cô Úc thì nó sẽ thành thế nào?"

Melissa cúi đầu, hơi khó chấp nhận kết quả này.

Cô ta đau lòng nói: "Nhưng… Không phải là cậu cả Trữ và cô Úc còn chưa kết hôn sao? Có nhất thiết phải như thế không?"

"Cần chứ, vừa nãy cô không nghe thấy cô Úc nói gì à? Ngộ nhỡ người ta nói chạy là chạy, cậu cả Trữ mà mất vợ thì ai đền nào? Có ai đền được không?" Cao Học Huy dứt câu thì không nhịn được nghĩ bụng, cô Úc này còn phóng khoáng hơn anh ta nữa.

"Lẽ nào sẽ không có người thứ hai, người thứ ba sao? Kết hôn rồi thì cũng ly hôn được, kết hôn lần thứ hai thì cũng có lần thứ ba…"

"Đệch mợ, gan cô lớn phết nhỉ. Cô dám nói những lời này với cậu cả Trữ không? Cô nói thế là đang rủa cậu cả Trữ đấy phỏng?"

"…"

Melissa ngồi dậy rót cho Cao Học Huy một cốc trà, cô ta nhếch mép, nặn ra một nụ cười đầy cay đắng: "Là vì cô Úc mang thai sao? Mọi người đều rất che chở, bảo vệ cô ấy."

"Cũng đúng,… Mà cũng không đúng." Cao Học Huy nghĩ ngợi rồi đáp.

"Nếu như là người phụ nữ khác mang thai…" Melissa bắt đầu.

Cao Học Huy ngắt lời cô ta: "Cô nói câu này là không đúng rồi. Trên thế giới này cô Úc chỉ có một thôi. Cô cũng đừng thích cậu cả Trữ nữa, cô chẳng hiểu chút nào về tính cách cậu ấy cả. Tôi nói cho cô biết, người mang thai cũng chỉ một mình cô Úc. Nếu không cô nghĩ ai cũng có thể mang thai con của cậu cả Úc được à? Đấy là người duy nhất... "

"Cô nhìn thấy thái độ của giám đốc Tang chưa? Tính cách của hai mẹ con họ na ná nhau. Với cậu cả Trữ thì đó là người duy nhất, mà với giám đốc Tang thì cũng là người duy nhất. Cô hiểu chứ?"

Cao Học Huy nói đến đây thì dừng lại, anh ta không kiềm chế được mà cảm thán: "Mẹ nó, tôi có thể nói được mấy cái câu mang tính triết học này rồi. Đọc nhiều sách vào đi, có tác dụng thật đấy."

Melissa: "…"

Sao lại có nhiều người bị cô Úc kia tẩy não thế nhỉ?

Loading...