Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá mặn nổi loạn - Chương 7.1

Cập nhật lúc: 2024-12-21 22:56:47
Lượt xem: 58

Chương 7: Sao lại không kiếm tiền cho hắn?

Gần khuôn viên trường đại học có đồn cảnh sát, nên xe tuần tra tới rất nhanh.

Triệu Kiện Bách bị còng tay đưa đi, Tinh Thời và Phù Tu Ninh cũng phải đi theo để lấy lời khai.

Tinh Thời và Phù Tu Ninh cùng ngồi trên một xe. Nhớ lại cảnh nam sinh kia điên cuồng mắng chửi Phù Tu Ninh, Tinh Thời định hỏi lý do nhưng nghĩ tới trong xe còn có các chú cảnh sát, nên lại nuốt lời vào trong.

Sau đó, cậu lại nghĩ, giữa cậu và Phù Tu Ninh vốn chẳng có quan hệ gì thân thiết, mà Phù Tu Ninh chắc chắn sẽ dùng cùng một lý do để giải thích với cả cậu lẫn cảnh sát. Vì thế, cậu hỏi thẳng: “Đàn anh, anh quen người đó à?”

Phù Tu Ninh vừa trải qua một vụ ám sát ngắn ngủi, nhưng trên gương mặt không hề có chút hoảng loạn, bất an hay tức giận. Hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lịch sự như thường ngày, toát lên khí chất cao quý.

Hắn liếc nhìn Tinh Thời.

Hắn từng thấy sự nhạy bén của Tinh Thời khi kéo mũ trùm của cậu, không ngờ cậu còn giỏi võ đến vậy.

Hắn nói: “Ừ, hắn tên là Triệu Kiện Bách, cũng là sinh viên trường chúng ta.”

Sau câu trả lời, hắn bắt đầu vào vai người được cứu, nhẹ nhàng hỏi han: “Hôm nay nhờ có cậu, cậu không bị thương chứ?”

Tinh Thời đáp: “Không ạ.”

Cậu lại càng tò mò chuyện bát quái hơn: “Anh với hắn có thù hằn gì sao?”

Phù Tu Ninh giải thích: “Từ thời cấp ba, hắn đã thích một cô gái, mà cô gái ấy lại thích tôi.”

Tinh Thời cứ nghĩ là Phù Tu Ninh đã làm điều gì sai trái, nhưng nghe ra chỉ là lý do bình thường này thì cảm thấy mất hứng: “Chỉ vì thế thôi à?”

Phù Tu Ninh nói tiếp: “Cô gái đó tính tình cực đoan, khi theo đuổi tôi thì thủ đoạn rất quyết liệt, gây ra không ít chuyện. Cuối cùng cô ấy gặp báo ứng, giờ đã thành người thực vật.”

Cô gái đó chính là ký chủ trước.

Hắn vừa xử lý xong cô ta, hệ thống chủ đã “nhập hàng mới,” đưa Tinh Thời tới.

Phù Tu Ninh khẽ thở dài, vừa như không hiểu, vừa như đáng tiếc:

“Chuyện này hồi đó làm ầm ĩ cả trường, cậu không biết à?”

Tinh Thời vì muốn khiến hệ thống phải sốt ruột nên thời gian qua không tích cực làm nhiệm vụ, chỉ tìm hiểu sơ qua thông tin về Phù Tu Ninh mà chưa đào sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-7-1.html.]

Cậu vờ như vừa nhận ra: “Hóa ra là cô ta! Tôi có nghe kể, nhưng không biết hắn thích cô ta!”

Phù Tu Ninh bình thản nhìn cậu diễn kịch, rồi thuận theo: “Ừ, Triệu Kiện Bách nghĩ rằng tất cả là tại tôi, nên rất hận tôi.”

Hắn biết cảnh sát đang lắng nghe, nên thêm vào chút nghi vấn: “Tôi không ở trường nhiều. Lần trước gặp hắn, hắn chỉ chửi bới, chưa đến mức như hôm nay. Không biết hắn đã trải qua chuyện gì mà đột nhiên muốn g.i.ế.c tôi.”

Tinh Thời đoán: “Có thể là vì tình trạng của cô gái đó trở nặng, hắn nghĩ mãi rồi tức giận hơn?”

Cậu hỏi một điểm quan trọng: “Nhưng làm sao hắn biết anh ăn ở đó?”

Phù Tu Ninh nói: “Chuyện này, lát nữa sẽ rõ.”

Tại đồn cảnh sát, Lâm Kha Thành cười khổ, mở WeChat và đưa điện thoại cho cảnh sát:

“Tôi vô tình chụp trúng đàn anh, Triệu Kiện Bách có liên lạc hỏi tôi xem anh ấy có ở đó không. Tôi nói rằng anh ấy đã đi rồi. Hắn không trả lời nữa, tôi nghĩ mình lừa được hắn. Không ngờ hắn vẫn tới, còn mang theo dao.”

Nhờ có camera của nhà hàng, cảnh sát nhanh chóng nắm được sự việc.

Lịch sử trò chuyện cho thấy Lâm Kha Thành và Triệu Kiện Bách từng liên lạc nhiều lần. Lâm Kha Thành giải thích rằng hắn nhận ra Triệu Kiện Bách có thù hằn với Phù Tu Ninh, và vì muốn trả ơn sự dìu dắt của đàn anh, nên hắn đã cố gắng khuyên Triệu Kiện Bách từ bỏ thù hận.

Cảnh sát không nói thêm, chỉ lấy lời khai rồi để bọn họ rời đi.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Kha Thành bước tới cạnh Phù Tu Ninh, mắt đỏ hoe, đầy vẻ hối lỗi: “Đàn anh, em xin lỗi… suýt chút nữa em đã hại anh.”

Phù Tu Ninh khi xử lý ký chủ, đôi khi là vì bị ảnh hưởng cuộc sống mà chủ động giải quyết, đôi khi lại để mặc kế hoạch của ký chủ rồi trở tay triệt hạ.

Hôm nay không thể “tiễn” Lâm Kha Thành, hắn có chút tiếc nuối. Nhưng nghĩ đến việc Lâm Kha Thành bị Tinh Thời phá đám, trong lòng chắc chắn đã kinh ngạc và tức giận đến tột độ, hắn lại thấy hài lòng.

Giọng điệu hắn rất ôn hòa: “Cậu cũng là vì muốn tốt cho tôi. Lần sau đừng hấp tấp như vậy. May mà hôm nay không sao, nếu xảy ra chuyện gì, hối hận cũng muộn rồi.”

Lâm Kha Thành nói: “Khi đó em chẳng nghĩ gì, chỉ sợ hắn làm anh bị thương.”

Anh ta quay sang Tinh Thời: “Đàn em, thật sự cảm ơn cậu. Để tôi mời cậu ăn cơm.”

Tinh Thời rất khiêm tốn: “Tôi chỉ học được vài chiêu qua mấy video ngắn, không ngờ lại hữu dụng.”

Lâm Kha Thành trong lòng chửi thầm.

Loading...