Cá mặn nổi loạn - Chương 4.3
Cập nhật lúc: 2024-12-20 23:04:35
Lượt xem: 47
Nó giải thích: “Linh hồn là một dạng năng lượng. Quá trình truyền tải sẽ dẫn đến một chút tổn hao, và tác dụng phụ chính là mất trí nhớ ở các mức độ khác nhau. Hầu hết các ký chủ xuyên không đều vậy, một số có thể nhớ lại, một số thì không.”
“Nhưng đừng lo.” Nó hăng hái quảng cáo: “Trong cửa hàng của chúng tôi có thuốc khôi phục ký ức, có thể giúp cậu nhớ lại mọi thứ từ khi sinh ra. Chỉ cần tích lũy đủ Điểm hảo cảm, cậu sẽ đổi được.”
Tinh Thời chỉ khẽ “ừ” một tiếng, đặt cuốn sách lại lên giá.
Ba ngày trôi qua, các thực tập sinh chính thức bước vào giai đoạn huấn luyện.
Ngoài kỹ năng chuyên môn, họ còn phải học thêm ngoại ngữ, nghệ thuật và các môn văn hóa khác. Thời khóa biểu kín đặc.
Trong nhóm này, chỉ có ba người, bao gồm Tinh Thời, vừa phải học vừa phải tham gia huấn luyện. Hai tuần trôi qua, một người đã bị dồn ép đến mức suy nghĩ về việc bảo lưu học tập.
Hệ thống vốn lo lắng rằng Tinh Thời sẽ bỏ cuộc, không ngờ cậu lại không hề than vãn một lần nào.
Thậm chí, cậu còn trốn một vài tiết không quan trọng ở trường để đến công ty tập luyện. Hệ thống cảm động không thôi.
Tuy nhiên, có một vấn đề:
Họ chưa từng gặp lại Phù Tu Ninh.
Phù Tu Ninh không ở ký túc xá, chỉ đến trường khi có lớp hoặc có việc. Ở công ty, họ cũng rất ít khi gặp hắn. Tuyến tình bạn chẳng có chút tiến triển nào.
Một buổi trưa, sau khi ăn xong, Tinh Thời thả người trên ghế dài gần ký túc xá.
Hệ thống nhắc nhở: “Ký túc xá ngay phía trước rồi kìa.”
Tinh Thời nhắm mắt, không nhúc nhích: “Ăn no rồi, để tôi nằm một lát.”
Hệ thống bất lực hỏi: “Sao cậu phải ăn nhiều thế?”
Tinh Thời không đáp, chỉ yên lặng tận hưởng ánh nắng.
Hệ thống biết có nói gì thêm cũng vô ích, đành im lặng. Một lát sau, nó bỗng phấn khích kêu lên: “Phù Tu Ninh đang đi về phía này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-4-3.html.]
Tinh Thời vẫn làm như không nghe thấy.
Hệ thống nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu, không nhịn được mà lên tiếng: “Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Mấy lần trước tôi báo vị trí của Phù Tu Ninh, cậu đều không chịu đến. Nói là tuyến tình bạn, vậy mà lại chẳng chịu làm gì cả!”
Tinh Thời cuối cùng cũng đáp: “Nếu Phù Tu Ninh là người có thể quyến rũ chỉ bằng vài câu trò chuyện, các cậu chỉ cần phái một ký chủ là đủ. Cần gì gọi nhiều người như vậy?”
Hệ thống hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”
Tinh Thời đáp: “Trước tiên, đừng làm phiền tôi.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống tức tối giữ im lặng, rồi nhận ra Phù Tu Ninh sắp đi ngang qua, liền quyết định không nhìn nữa để khỏi tự chuốc bực mình.
Trong nửa tháng qua, Phù Tu Ninh đã gặp Tinh Thời bốn lần.
Lần đầu tiên, vào buổi trưa tan học, hắn ngồi trong xe nhìn thấy Tinh Thời chạy như bay về phía cổng trường. Khi lái xe đến gần, hắn phát hiện cậu cười rạng rỡ, chạy nhanh chỉ để lấy đồ ăn giao tận nơi.
Lần thứ hai, ở căng tin công ty. Trên bàn Tinh Thời là khay đựng đồ ăn đã ăn xong, kèm theo bốn hộp đồ ngọt, cậu đã ăn hết một hộp, đang thưởng thức hộp thứ hai. Với thực tập sinh, thân hình rất quan trọng, đồ ngọt bị hạn chế. Muốn có nhiều như vậy, hẳn là cậu đã lấy từ những người đang giảm cân.
Lần thứ ba, ở cổng phụ Đại học Z. Phù Tu Ninh đi ngang qua vì có việc, thấy Tinh Thời ngồi ăn bún ở một quán đông người, cắm đầu ăn không ngẩng lên.
Lần thứ tư, chính là hôm nay.
Trong khuôn viên gần ký túc xá, trên chiếc ghế đôi trong công viên nhỏ, hắn thấy Tinh Thời đang ngồi đó.
Cậu khoác áo bóng chày, tay đút trong túi, đội mũ hoodie che đi đôi lông mày. Cậu ngồi tựa lưng, chân duỗi thoải mái, dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng.
Bên cạnh cậu là một con mèo hoang, nó nằm co tròn, lim dim ngủ, trông giống như đang hưởng thụ cùng chủ nhân. Ánh nắng rải xuống, cả khung cảnh đầy ấm áp và dễ chịu.
Phù Tu Ninh đang bước tới bỗng dừng chân. Một ý nghĩ độc ác xuất hiện trong đầu hắn:
“Sao ký chủ có thể sống dễ chịu hơn mình được?”
Hắn lập tức bước về phía Tinh Thời.