Cá mặn nổi loạn - Chương 3.3
Cập nhật lúc: 2024-12-20 23:03:34
Lượt xem: 46
Khi quay lại, trước cửa ba phòng tập luyện đã tụ tập rất đông người. Lý do là vì nhân viên đã dán danh sách chia nhóm lên.
Có lẽ do duyên phận, Tinh Thời được xếp vào đúng phòng tập trước đó. Không chỉ vậy, Phùng Tử Phồn cũng ở trong cùng nhóm.
Tinh Thời vừa nhìn thấy Phùng Tử Phồn thì cùng cậu ta bước vào phòng tập.
Phù Tu Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Thấy bọn họ đi ngang qua, hắn mỉm cười hỏi: “Hai cậu gặp nhau trong nhà vệ sinh à?”
Tinh Thời thầm mắng một tiếng: “Cái tính này thật khó chịu.” Dù gì cũng là thực tập sinh của công ty mình, có cần làm khó người ta như vậy không?
Phùng Tử Phồn cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can, cố gượng cười và trả lời qua loa, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Danh sách ở cửa không có tên anh, chắc anh ở phòng khác.”
Phù Tu Ninh vẫn bình tĩnh đáp: “Không cần vội.”
Phùng Tử Phồn thấy hắn không quan tâm nữa thì cúi đầu nghịch điện thoại.
Một lát sau, nhân viên và hai vị giáo viên bước vào phòng. Phòng tập ngay lập tức trở nên yên lặng.
Hai giáo viên phụ trách thanh nhạc và vũ đạo. Một người mở lời: “Được rồi, các em. Chúng ta…”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên nhìn thấy Phù Tu Ninh và khựng lại, không biết có nên chào hỏi không.
Phù Tu Ninh chỉ khẽ gật đầu, nói: “Không cần để ý đến tôi, tôi chỉ tiện ghé qua xem.”
Nhân viên cũng nhìn thấy hắn. Thấy hắn không có ý che giấu thân phận, họ định bê một chiếc ghế đến mời hắn ngồi. Nhưng Phù Tu Ninh đã chủ động ngăn lại, tự mình chọn một chỗ ngồi xuống: “Cứ tiếp tục đi.”
Đám thực tập sinh ngơ ngác nhìn nhau. Ngay sau đó, họ nghe nhân viên gọi hắn là “Tổng giám đốc Phù.” Một số người bắt đầu lén lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về cấp cao của Lục Nguyệt và phát hiện sự thật.
Phùng Tử Phồn cũng nằm trong số đó. Cậu ta nhìn chằm chằm vào tên của Phù Tu Ninh trên trang tư liệu công ty, vừa khiếp sợ vừa hối hận, khẽ hỏi Tinh Thời: “Cậu biết không…”
Tinh Thời thản nhiên ngắt lời: “Hắn chưa từng nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-3-3.html.]
Phùng Tử Phồn thấy giáo viên đang nhìn sang, vội im lặng và ổn định lại cảm xúc.
Giáo viên nói tiếp: “Lần này chỉ là phân lớp sơ bộ. Một tháng sau sẽ có bài kiểm tra tổng hợp, tất cả giáo viên sẽ cùng chấm điểm và phân lớp lại. Vì vậy, nếu lần này các em chưa thể hiện tốt thì cũng đừng nản lòng. Chỉ cần nỗ lực, cơ hội vẫn luôn còn.”
Sau khi phổ biến quy tắc, cô bắt đầu gọi tên theo danh sách.
Phòng tập có 16 người, Tinh Thời là số 5.
Khi Tinh Thời bước ra trung tâm, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Một phần vì ngoại hình xuất chúng của cậu, một phần vì cậu vừa đứng cùng với Phù Tu Ninh. Khi thân phận của Phù Tu Ninh lộ ra, mọi người bắt đầu suy đoán lung tung.
Hai giáo viên đã sớm chú ý đến gương mặt của Tinh Thời. Thấy cậu là số 5, ánh mắt họ đều sáng lên.
Tinh Thời đi đến giữa phòng, bình tĩnh nói: “Tôi hát.”
Giáo viên mỉm cười hiền từ: “Được.”
Tinh Thời ung dung, không hề do dự, hát một bài hát của thế giới ma pháp.
Nhiều năm sinh tồn ở thế giới kia, cậu không có thời gian học tài nghệ, nhưng nghe nhiều thành quen, đôi lúc cậu vẫn cất giọng hát cho vui. Kết quả là mỗi lần hát, phản ứng của người nghe đều vô cùng thê thảm.
Bài hát kết thúc, hai giáo viên và nhân viên suýt rơi nước mắt, hệ thống thì liên tục gào thét bảo cậu ngừng lại. Phùng Tử Phồn c.h.ế.t sững tại chỗ, còn các thực tập sinh khác đều bàng hoàng không thể nói nên lời.
Chỉ có Phù Tu Ninh vẫn duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh, yên lặng quan sát cậu. Dù vậy, vẻ đẹp nhã nhặn, khí chất quý phái của hắn vẫn thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Đám thực tập sinh thầm tán thưởng trong lòng: “Không hổ là ông chủ, quả nhiên là người đã trải qua sóng gió lớn, lúc nào cũng bình tĩnh và ổn trọng.”
Chỉ có Tinh Thời và hệ thống biết rõ:
[Tít tít.]
[Điểm hảo cảm hiện tại: -15]