Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá mặn nổi loạn - Chương 18.2

Cập nhật lúc: 2025-01-24 13:54:56
Lượt xem: 8

Cậu lập tức chuyển chủ đề:

“Vậy anh có thể nói cho em biết, anh biết chuyện này từ bao giờ không?”

Phù Tu Ninh giữ vẻ mặt điềm tĩnh:

“Ừm?”

Tinh Thời kiên nhẫn giải thích:

“Chẳng phải lớp 1 toàn mấy nhân tố công ty đang đẩy lên show sống còn sao? Lẽ ra anh nên chăm chút cho họ, sao lại để em đi cùng?”

Phù Tu Ninh đáp tỉnh bơ:

“Họ sắp đi thực tập rồi, tôi không cần lo. Mà lần này cậu có lượng fan lớn nhất từ hot search, tôi muốn nâng đỡ cậu.”

Tinh Thời không dễ bị thuyết phục:

“Nhưng để tối ưu hóa lợi ích, anh nên dẫn thêm vài người nữa chứ?”

Phù Tu Ninh bình thản:

“Có thể vì cậu là đàn em của tôi, dẫn cậu đi thì bớt phần thực dụng.”

Tinh Thời nhíu mày:

“Nếu vậy thì gặp nhau ở nhà hàng là được rồi. Kỳ Trường Dật vốn là ông chủ công ty, lại là diễn viên chính của bộ phim và là người thân của đạo diễn Hạ. Có anh ta đi cùng là đủ. Anh cần gì phải tự mình ra sân bay? Bộ sốt ruột lắm sao, giống như muốn ‘gửi chút ấm áp’ cho tôi ấy.”

Phù Tu Ninh bật cười, ánh mắt thoáng dịu lại.

[Tít tít]

[Điểm hảo cảm hiện tại: -5]

Hắn biết rõ cậu không đơn giản, nhưng sự thẳng thắn đến mức không chút áp lực của cậu khiến hắn càng thêm hứng thú.

Hắn nhàn nhã đáp:

“Kỳ Trường Dật vừa hỏi tôi về cậu hôm trước.”

Tinh Thời cảnh giác:

“Anh ta nói gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-18-2.html.]

Phù Tu Ninh đáp:

“Anh ta bảo cậu là em trai thất lạc chưa từng gặp, rất muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu.”

Tinh Thời và hệ thống: “…”

Quả nhiên là lai giả bất thiện*?

*Người tới là người có ác ý

Tinh Thời cố giữ bình thản, đáp lại tiếng gọi của hệ thống:

“Ồ” rồi bất lực ngả người dựa vào ghế, không hỏi thêm gì nữa.

Hai mươi phút sau, xe dừng ở sân bay.

Chuyến bay của đoàn đạo diễn Hạ đáp đúng giờ. Tinh Thời chưa kịp gặp người, đã nhận được tin nhắn báo họ đã đến nơi.

Cậu không trả lời, đứng chờ ở lối ra khu VIP.

Không lâu sau, một nhóm sáu người bước ra. Hai người trong số đó ăn mặc rất kín, đội mũ và đeo khẩu trang, bốn người còn lại thì đơn giản hơn: người đội mũ, người đeo khẩu trang, có người chẳng che chắn gì.

Ánh mắt Tinh Thời dừng lại ở một người đàn ông trung niên chỉ đội mũ.

Càng lại gần, cậu càng nhìn rõ hơn.

Người đàn ông có chiều cao tiêu chuẩn, vóc dáng hơi đẫy đà, nhưng ngũ quan rất điển trai, dáng vẻ hòa nhã, đang cười nói với người bên cạnh.

Một cảm giác chua xót bất chợt dâng lên trong lòng cậu, không thể kiềm chế, cũng chẳng rõ lý do.

Trong thoáng chốc, cậu như trở về lục địa ma pháp:

Lưỡi d.a.o đẫm m.á.u lần đầu sinh tử với kẻ thù; khu rừng đầm lầy u tối, nơi cậu lẩn trốn để thoát truy sát; những đêm đông lạnh giá không ngủ được vì đau đớn; và hẻm núi huyết nguyệt hiểm nghèo, nơi cậu từng thập tử nhất sinh.

Cậu đã gặp rất nhiều người: nữ phù thủy tìm kiếm em gái, người bạn đồng hành cùng nương tựa, thợ săn vì vợ mà xông pha hiểm địa, người ba trả thù cho con… Nhưng dù đi qua bao nhiêu thành bang sáng đèn, không nơi nào là bến đỗ của cậu.

Tinh Thời kéo thấp vành mũ, nhắm mắt thật chặt.

Hệ thống nhận ra sự khác thường, nghi hoặc hỏi:

“Cậu khóc à?”

Phù Tu Ninh nghe thấy, hơi khựng lại, liếc sang người bên cạnh qua khóe mắt.

Loading...