Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá mặn nổi loạn - Chương 17.1

Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:06:48
Lượt xem: 5

Tinh Thời không đợi công ty ra thông báo mà trước đó đã nhận được cuộc gọi từ ba mình.

Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, thong thả nhấp một ngụm nước rồi bấm nút nghe máy.

Đầu dây bên kia, đạo diễn Hạ cẩn trọng mở lời:

“Tuế Tuế, ba thấy con lên hot search rồi.”

Tinh Thời nghe kỹ giọng điệu của ông, đáp lại một tiếng "Ừm".

Đạo diễn Hạ tiếp tục hỏi:

“Con làm thực tập sinh à?”

Tinh Thời vẫn chỉ đáp lại một tiếng "Ừm".

Đạo diễn Hạ cố giữ bình tĩnh, hỏi thêm:

“Huấn luyện có mệt không?”

Tinh Thời nói:

“Cũng tạm.”

Đạo diễn Hạ dặn dò:

“Con phải chú ý nghỉ ngơi, đừng thức khuya.”

“Ừm.”

Đạo diễn Hạ ngừng một lát rồi nói tiếp:

“Cuối tuần này ba có buổi roadshow ở thành phố Z, con muốn đến không? Ba sẽ để dành chỗ cho con.”

Tinh Thời đáp gọn:

“Được.”

Đạo diễn Hạ lập tức bổ sung:

“Nếu con muốn dẫn bạn đi cũng không sao, cứ báo trước cho ba, ba sẽ sắp xếp.”

Tinh Thời nghe thấy hệ thống nhắc nhở phải chú ý hình tượng, liền thản nhiên nói:

“Biết rồi, cúp đây.”

Đạo diễn Hạ vội vàng đáp:

“Được, được,” sau đó cúp máy, đứng ngẩn ngơ một hồi.

Phó đạo diễn thấy vậy thì tò mò hỏi:

“Cậu ấy nói gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-17-1.html.]

Đạo diễn Hạ không trả lời.

Phó đạo diễn vòng ra trước mặt ông, thấy biểu cảm có chút ngơ ngác, liền cảm thấy hơi bất thường:

“Sao thế?”

Đạo diễn Hạ như thể đang mơ:

“Nó không cà khịa cũng không mỉa mai, giọng điệu cực kỳ bình thường.”

Phó đạo diễn hít một hơi, nhìn ông vài giây rồi đoán:

“Có khi nào… cậu ấy tiếp xúc xã hội nhiều nên trưởng thành rồi?”

Đạo diễn Hạ nửa tin nửa ngờ, cầm điện thoại ngồi xuống xem hot search.

Trợ lý của ông mê mẩn nhan sắc của Tinh Thời, ghé lại hỏi:

“Đạo diễn Hạ, đây là con trai ông thật sao?”

“Ừ, đẹp trai không?”

Trợ lý hào hứng:

“Đẹp c.h.ế.t mất! Ông xin cậu ấy cho tôi chữ ký được không?”

Đạo diễn Hạ nghe vậy thì thấy rất thoải mái:

“Để tôi hỏi cho.”

Trợ lý hài lòng quay lại, phát hiện Kỳ Trường Dật cũng đang xem hot search, liền nói:

“Đây là cái video đấy.”

Kỳ Trường Dật gật đầu, tập trung xem đoạn cận cảnh của Tinh Thời, khóe môi nhếch lên nụ cười.

“Cậu nhóc này dám bước chân vào giới giải trí rồi, lại còn ký hợp đồng với công ty của tôi, ông trời thật có mắt.”

Sau bữa trưa, Tinh Thời lên khu vực nghỉ ngơi ở tầng ba, nằm phịch xuống ghế sofa quen thuộc rồi mới lấy điện thoại ra xem.

Những thực tập sinh khác thì tâm trạng phấn khởi, ai cũng bước đi nhẹ bẫng. Một số người cũng lên đây, số khác thì vào phòng tập, nhưng hành động chung là mở Weibo đọc các bình luận khen ngợi, rồi lưu lại những bình luận hay nhất.

Họ biết rằng việc tham gia lễ kỷ niệm là phù hợp, nhưng xét trên con mắt của giới chuyên môn thì cũng chỉ ở mức trung bình. Ban đầu mọi người nghĩ, dù có người đăng video lên mạng, thì đạt nghìn lượt chia sẻ đã là thành công lắm rồi. Nhưng không ngờ lại có thể lên hot search.

Họ hiểu rằng việc tạo được hiệu ứng này không phải nhờ tài năng biểu diễn mà phần lớn là do nhan sắc nổi bật của vài người. Đặc biệt là Tinh Thời, gần như toàn bộ sự chú ý trên mạng đều đổ dồn vào cậu.

Trong lúc mọi người vừa ghen tị vừa thấp thỏm chờ đợi phản hồi từ công ty, quyết định đã được đưa ra.

Chiều hôm đó, các phòng ban phụ trách đào tạo, quản lý nghệ sĩ và truyền thông đã đến tận nơi.

Lịch học buổi chiều bị hủy, cả nhóm được yêu cầu đăng ký tài khoản cá nhân trên các nền tảng mạng xã hội. Sau đó sẽ được tạo hình, chụp ảnh, và đăng bài giới thiệu đầu tiên.

Công ty cũng sẽ sử dụng tài khoản chính thức để đăng bài tổng hợp, đồng thời tạo bài viết riêng cho năm thực tập sinh được yêu thích nhất, giúp fan hâm mộ dễ dàng tìm kiếm.

 

Loading...