Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá mặn nổi loạn - Chương 13.1

Cập nhật lúc: 2025-01-09 13:45:04
Lượt xem: 18

Tinh Thời ngay lập tức tháo bờm tai mèo xuống.

Hôm ăn tối, cậu đã biết Phù Tu Ninh thích gương mặt này của mình, nhưng vẫn không ngờ rằng chỉ một hành động dễ thương cũng có thể tăng liền 2 điểm.

Không nhìn ra được, hóa ra Phù Tu Ninh lại ăn "món này".

Thế nhưng, ngay giây sau, cậu lại nghe thấy âm báo quen thuộc.

[Tít Tít]

[Điểm hảo cảm hiện tại: -7]

Phù Tu Ninh cũng không ngờ lại tăng 2 điểm.

Hết lần này đến lần khác, anh luôn bị gương mặt này làm d.a.o động.

Anh cố gắng kìm chế cảm xúc để tránh Điểm hảo cảm d.a.o động quá nhiều. Dù Tinh Thời có cho rằng anh đang đấu tranh nội tâm, nhưng anh vẫn không muốn loại chuyện này xảy ra quá thường xuyên.

Tuy nhiên, cảm giác thật sự không thể kiểm soát. Âm báo lại vang lên, nhưng không phải -8 hay -10 như anh đoán, mà chỉ bị trừ 1 điểm.

Anh nhìn Tinh Thời, kiên quyết không thừa nhận điều này có liên quan đến chiếc bờm tai mèo.

Các giáo viên đứng gần đó mỉm cười đầy thân thiện.

Họ vừa nhìn thấy Phù Tu Ninh và Tinh Thời trò chuyện ở hành lang, mà hiện tại, ông chủ lại đang cầm một túi bánh nhỏ.

Phù Tu Ninh từ trước đến giờ luôn giữ khoảng cách, hiếm khi nhận đồ từ người khác. Hai người này chắc chắn không phải chỉ là bạn học bình thường, mà có mối quan hệ thân thiết hơn.

Một giáo viên cười hỏi:

“Em đeo cái đó làm gì thế?”

Tinh Thời vội bịa chuyện:

“À, nói chuyện phiếm với mấy người bạn, họ cứ nhất định bắt em chụp ảnh.”

Nói xong, cậu nhớ ra nghệ sĩ cần quản lý hình tượng, bèn bổ sung:

“Thầy cô yên tâm, em chỉ chụp để cho họ xem thôi, không đăng lên mạng đâu.”

Giáo viên bật cười:

“Định chụp ở đâu?”

Tinh Thời đáp:

“Khu nghỉ ngơi ạ.”

Giáo viên cười nuông chiều:

“Thế thì đi đi, nhanh rồi về nhé.”

Tinh Thời liền cầm theo bờm tai mèo rời khỏi phòng tập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-13-1.html.]

Hệ thống vui mừng khôn xiết:

“Thế nào, 2 điểm rồi đấy! Hahaha, người ta cố gắng c.h.ế.t đi sống lại chỉ được 1 điểm, mình làm một cái được ngay 2 điểm!”

Tinh Thời thờ ơ đáp:

“Giờ là -7, cảm ơn nhé.”

Hệ thống cười:

“Chậc, anh ta đang tự lẩn tránh thôi, tôi thấy anh ta không trốn được lâu đâu.”

Tinh Thời mặc kệ, đi đến khu nghỉ ngơi, chụp qua loa một bức ảnh tự sướng, cúi đầu xem lại, trong lòng cảm thán:

“Không trách được Phù Tu Ninh, mình đúng là đẹp thật.”

Cậu chụp thêm vài tấm nữa rồi quay về phòng tập.

Các giáo viên lúc này đang báo cáo tiến độ với Phù Tu Ninh.

Bài hát đã được chọn, các động tác cho từng nhóm cũng đã quyết định xong, chỉ còn lại phần nhảy tập thể là chưa chốt.

Các thực tập sinh ban ngày học lý thuyết, buổi tối có một hoặc hai tiết, sau đó sẽ dành thời gian tập luyện. Hiện tại còn hơn 20 ngày nữa là đến buổi tổng duyệt đầu tiên, thời gian vẫn còn khá thoải mái.

Phù Tu Ninh gật đầu.

Anh cố ý chọn phòng tập của Tinh Thời để đứng ngoài nghe lén, nhưng tiếc rằng không bắt được gì về việc liên minh. Thấy tình hình không có gì đặc biệt, anh ra hiệu để bắt đầu giờ học rồi rời đi.

Tám giờ mười lăm phút tối, buổi học kết thúc, các thực tập sinh chuyển sang tập luyện.

Mỗi phòng tập chia đều cho hai nhóm, mỗi nhóm chiếm một nửa không gian.

Tinh Thời, bạn cùng phòng Du Ức, và Phùng Tử Phồn đều ở cùng một phòng. Nhưng Tinh Thời thuộc một nhóm, còn Du Ức và Phùng Tử Phồn lại ở nhóm khác.

Phùng Tử Phồn hát khá hơn nhảy, còn Du Ức tuy nền tảng kém nhưng có sự thông minh, tiến bộ rõ rệt. Chỉ là thể lực không bằng Tinh Thời, nên hai người được phân vào cùng một nhóm.

Đến giờ nghỉ, cả hai bước đến ngồi xuống bên cạnh Tinh Thời, đồng loạt thở dài.

Du Ức than thở:

“Mệt quá, người đau ê ẩm.”

Phùng Tử Phồn vừa xoa chân vừa nói:

“Khi nào giãn gân ra thì khỏe hơn thôi.”

Tinh Thời lười biếng tựa người ra sau, kéo túi bánh lại gần, chia mỗi người một cái.

Phùng Tử Phồn mở hộp cắn một miếng, tò mò hỏi:

“Ông chủ có vẻ rất quan tâm đến tiết mục này thì phải?”

Những người xung quanh nghe vậy liền dỏng tai lên.

 

Loading...