Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá mặn nổi loạn - Chương 12.3

Cập nhật lúc: 2025-01-08 11:14:52
Lượt xem: 23

Anh hỏi:

“Mới về à?”

Tinh Thời gật đầu, giơ túi bánh lên:

“Đàn anh Lâm mua, anh có muốn ăn không?”

Phù Tu Ninh liếc nhìn túi bánh, bình thản nói:

“Nhiều thế?”

Tinh Thời đáp:

“Có lẽ muốn mua chuộc tôi.”

Phù Tu Ninh cầm lấy túi, tiện miệng hỏi:

“Mua chuộc vì chuyện gì?”

Tinh Thời thành thật:

“Anh ấy đang cân nhắc vào giới giải trí, làm một nghệ sĩ.”

Phù Tu Ninh cầm lên một chiếc bánh xem thử rồi lại bỏ xuống, bình thản “ừ” một tiếng.

Lâm Kha Thành và hệ thống của anh ta đã bàn luận việc này trên xe. Lý do là họ cảm thấy nếu đợi đến khi tốt nghiệp rồi mới vào công ty Phù Tu Ninh, tốc độ sẽ quá chậm.

Nhưng họ nghĩ quá xa rồi. Với năng lực bình thường và tính cách thích gây chuyện, Lâm Kha Thành không có cửa vào công ty của Phù Tu Ninh với vai trò một nhà hoạch định chiến lược.

Tuy nhiên, nếu anh ta chuyển hướng làm nghệ sĩ thì lại là một chuyện khác.

Hệ thống nghe mà ngơ ngác:

“Cậu nói thẳng luôn à, không vòng vo một chút sao?”

Tinh Thời đáp:

“Chẳng khác gì. Nếu Phù Tu Ninh không muốn nhận anh ta, tôi có vòng vo mấy cũng vô ích.”

Cậu cười bổ sung:

“Hơn nữa tôi phải duy trì hình tượng chứ. Lâm Kha Thành nghĩ tôi ngốc, dễ lợi dụng. Một tuần sau mới chịu tiếp tục liên minh.”

Hệ thống vẫn không hiểu:

“Cậu liên minh với anh ta làm gì? Có chỗ nào cần dùng đến anh ta à?”

Tinh Thời đáp:

“Tôi mà nói ra cậu lại bảo tôi đang lừa cậu.”

Hệ thống bảo:

“Cậu cứ nói đi.”

Tinh Thời khẽ thở dài:

“Vì cô đơn. Tôi ở thế giới xa lạ này không quen biết ai, nhìn danh sách bạn bè có một người đồng cam cộng khổ, tôi sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

Hệ thống:

“…”

Phù Tu Ninh:

“…”

Sau vài giây im lặng, hệ thống bật lại:

“Cậu lừa tôi đúng không?”

Tinh Thời đáp:

“Không.”

Hệ thống vẫn không tin:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-12-3.html.]

“Thật vậy sao? Nếu thật, cậu giữ cái hình tượng ngốc nghếch này để làm gì…”

Nó nói đến đây, đột nhiên lại tràn đầy động lực:

“Này, cậu nghĩ xem, có khi nào Phù Tu Ninh thích kiểu ngây thơ này không? Anh ta trải qua nhiều chuyện như vậy, biết đâu lại ưa chuộng sự đơn thuần. Người khác đơn thuần thì có thể không tác dụng, nhưng cậu không giống họ, thử xem?”

Tinh Thời đáp gọn lỏn:

“Không.”

Hệ thống nài nỉ:

“Thử đi mà.”

Tinh Thời lần nữa từ chối. Nhưng thấy nó không ngừng khuyên bảo, lại thêm hôm nay tâm trạng cậu đang tốt, bèn bảo:

“Được rồi.”

Cậu quay sang nhìn Phù Tu Ninh, gương mặt không chút ác ý:

“Ông chủ, chọn xong chưa?”

Phù Tu Ninh trong lòng cười nhạt, khẽ ngẩng đầu liếc cậu, hoàn toàn không lay động.

Anh thấy giáo viên từ văn phòng đi ra, tùy tiện chọn một chiếc bánh rồi trả lại túi.

Tinh Thời không nghe thấy tiếng hệ thống báo điểm, cầm túi bánh quay đi:

“Chết tâm rồi chứ?”

Hệ thống vẫn cố chấp:

“Thế này sao được?”

Tinh Thời hỏi:

“Vậy cậu muốn làm gì?”

Hệ thống trầm ngâm, đến khi vào phòng luyện tập bỗng reo lên:

“Hôm trước ai đó sinh nhật, hình như có người mua bờm tai mèo thì phải. Chắc vẫn để ở đây. Cậu đội vào rồi đi qua mặt Phù Tu Ninh một vòng, nhớ ánh mắt phải ngây thơ đấy.”

Tinh Thời thẳng thừng từ chối.

Hệ thống khuyên nhủ vài câu nhưng vẫn không lay chuyển được cậu, đành tủi thân nói:

“Cậu muốn liên minh thì cứ kết đi, tôi cũng không ngăn nữa. Sau này tôi cũng không hỏi đâu, nhưng cậu không thể thử một lần vì tôi được à?”

Tinh Thời thực ra chẳng để tâm chuyện này lắm, hoàn toàn tùy ý xem có muốn thử hay không. Nhưng nhắc đến chuyện liên minh, cậu gật đầu:

“Được, lần này thôi.”

Hệ thống phấn khích:

“Tốt!”

Tinh Thời bèn tìm bờm tai mèo trong góc, đội lên đầu rồi quay người ra ngoài.

Phù Tu Ninh vừa bàn chuyện xong với giáo viên, bước đến đúng lúc.

Hai người chạm mặt ngay cửa, ánh mắt giao nhau.

[Tít tít]

[Điểm hảo cảm hiện tại: -6]

Tinh Thời:

“…”

Hệ thống:

“!!!”

Phù Tu Ninh:

“…”

 

Loading...