Cá mặn nổi loạn - Chương 12.2
Cập nhật lúc: 2025-01-08 11:14:41
Lượt xem: 13
Hai hệ thống khép lại sự việc bằng một dấu chấm hết, tắt nhóm và tập trung nghe hội thoại của ký chủ.
Tinh Thời đang giải thích về điểm số:
“Tôi ngốc lắm, phải tìm đồng đội dẫn dắt thôi.”
Cậu giơ tay lên, chỉ một khoảng nhỏ giữa ngón cái và ngón trỏ, cười ngượng:
“Để anh chịu đồng ý, tôi có hơi nói giảm một chút.”
Một người một hệ thống:
“…”
Chút ít cái gì chứ!
Lâm Kha Thành nhìn Tinh Thời.
Vừa nãy nhìn cậu ta, anh còn tưởng là kiểu người ngốc nghếch, chẳng có tâm cơ. Nhưng hóa ra, người bị lừa lại là mình.
Cảm giác bất an xâm chiếm, anh ta lập tức hỏi hệ thống:
“Những ký chủ xuyên không này có phải từng đi qua nhiều thế giới không?”
Nhận được câu trả lời là chỉ có thế giới này, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nói:
“Loại người như cậu, e rằng tôi không dẫn nổi đâu.”
Tinh Thời cười:
“Làm được mà. Anh xem, tôi có ngoại hình này, Phù Tu Ninh dù có ghét tôi thì cũng không đuổi đâu, còn sẽ đào tạo tôi đàng hoàng ấy chứ.”
Lâm Kha Thành chua chát, lại hỏi hệ thống:
“Những ký chủ xuyên không đó, có được chọn cơ thể không?”
Hệ thống:
“…”
Ngày trước ký chủ nhà tôi không thế này!
Trước đây anh ta luôn tự cho mình cao hơn người khác, mạnh hơn tất cả.
Bây giờ thì cả ngày mở miệng là “người xuyên không.” Đúng là tâm lý sụp đổ rồi.
Hệ thống vội vàng dỗ:
“Ngẫu nhiên mà thôi. Hệ thống chủ chọn cậu chứng tỏ tiềm năng của cậu rất lớn, thậm chí còn cao hơn họ. Cậu ta đẹp trai thì làm sao? Cũng chỉ là -8.”
Lâm Kha Thành được an ủi phần nào, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Anh ta hỏi:
“Tại sao điểm của cậu bị trừ?”
Tinh Thời đáp:
“Tôi hát cho Phù Tu Ninh nghe.”
Lâm Kha Thành và hệ thống của anh ta:
“???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-12-2.html.]
Đùa tôi chắc?
Lâm Kha Thành nghiêm túc:
“Đàn em, đã liên minh thì phải thành thật chứ.”
Tinh Thời cười:
“Thật mà. Hôm phân lớp luyện tập, anh ấy cũng ở đó. Tôi hát xong là bị trừ ngay. Không tin, lát nữa ăn xong tôi hát lại cho anh nghe thử?”
Lâm Kha Thành không tin nổi lý do ngớ ngẩn này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Sau đó anh hỏi tiếp:
“Cậu cứu anh ấy, vậy mà không được cộng điểm à?”
Tinh Thời:
“Không.”
Lâm Kha Thành cau mày. Điều này chứng tỏ nếu hôm đó anh đứng ra chắn d.a.o cho Phù Tu Ninh, thì khả năng cao cũng chẳng được cộng điểm nào. Thật là khó chơi.
Tinh Thời hỏi:
“Đàn anh, anh làm nhiệm vụ lâu vậy rồi, sao vẫn chỉ ở mức điểm ban đầu thế?”
Lâm Kha Thành bèn giải thích rằng điểm mới bị trừ gần đây, nhưng không tiết lộ nguyên nhân, chỉ nói không rõ vì sao.
Tinh Thời đáp:
“Ra vậy.”
Hệ thống bình phẩm:
“Nửa năm mà tăng được 1 điểm, cũng nhanh đấy, chẳng trách hệ thống của cậu ta dám khoe khoang.”
Tinh Thời quay sang thuật lại hai câu đầu cho Lâm Kha Thành nghe, khen ngợi:
“Đàn anh quả nhiên giỏi, tôi chọn đúng người rồi.”
Lâm Kha Thành, sau nhiều lần bị tổn thương lòng tự trọng, cuối cùng cũng lấy lại được chút tự tin.
Do Tinh Thời phải luyện tập buổi tối, hai người ăn xong bữa trước giờ học.
Để Tinh Thời làm việc giúp mình, Lâm Kha Thành thấy cậu nhìn chằm chằm vào tiệm bánh ngọt liền hào phóng mua tặng vài chiếc bánh nhỏ.
Tinh Thời vui vẻ cảm ơn, đáp lễ bằng cách hát tặng anh ta một bài. Nhưng lần này, cậu không dùng phiên bản đã điều chỉnh âm chuẩn, mà quay lại phiên bản “nguyên gốc” hôm phân lớp.
Lâm Kha Thành và hệ thống của anh ta nghe mà sững sờ, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, rời đi trong trạng thái hoài nghi về nhân sinh.
Tinh Thời thong thả trở lại công ty.
Vừa bước ra khỏi thang máy tầng ba, phía sau lưng cậu vang lên tiếng cửa thang máy khác mở ra.
Hệ thống lập tức thông báo:
“Phù Tu Ninh đang ở phía sau cậu.”
Tinh Thời xoay người, gọi:
“Ông chủ.”
Phù Tu Ninh biết giờ luyện tập của nhóm thực tập sinh, cố ý đến đúng lúc.
Anh đã nghĩ sẵn lý do, chỉ cần nói là ghé qua xem tình hình chuẩn bị tiết mục cho lễ kỷ niệm trường. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, đã gặp ngay Tinh Thời.