Cả Gia Đình Trung Lương Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Cứu Cả Nhà - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-09-02 16:06:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tóc giống
Tuy vấn đề của Bạch Nghĩa đường đột, nhưng Mạc Thúy Ngữ ý đồ đen tối.
Hắn là cương trực, thậm chí lười biếng thử dò xét.
Lòng Mạc Thúy Ngữ đập thình thịch, nốt ruồi lòng bàn chân mà , nàng .
Chính giữa lòng bàn chân.
Hồi nhỏ, phụ đó là gót chân đạp , là tướng quý nhân.
Năm đó, khi nàng gả Hoắc gia, còn , quả nhiên ứng nghiệm mệnh , đáng lẽ ban đầu nên ngăn cản.
Hắn cũng ngờ, Hoắc Giang Lâm một công tử nhà giàu, thật sự thể cưới một cô nương nhà nghèo.
Chỉ là phụ , nàng gả Hoắc gia đó, cũng ngày nào .
Khi mang thai Phượng Nhi, liên tục phạt quỳ, khi sinh Phượng Nhi, càng suýt Đinh thị hại c.h.ế.t cả lẫn con, từ đó về còn mắc bệnh đau lưng.
Trên lưng cũng hiểu mọc mấy nốt ruồi.
Có một , Đinh thị dẫn các nàng chùa, vị trụ trì đó nàng, một câu: “Đáng tiếc.”
Điều Đinh thị cho rằng nàng là xui xẻo, may mắn, từ đó về càng ghét bỏ nàng và Phượng Nhi.
Có thể thấy, cái gọi là gót chân đạp , mệnh quý nhân, đều là những lời lẽ sai trái đáng .
Nàng đối với cuộc sống hiện tại mãn nguyện.
Từ khi hòa ly, nàng và Phượng Nhi ăn ngon, mặc ấm, ai mỉa mai châm chọc.
Ninh nhi còn ngày ngày sắc thuốc bổ nhan cho các nàng uống.
Nàng bây giờ n.g.ự.c cũng còn tức, lưng cũng còn đau, tối qua khi tắm phát hiện, da dẻ trở nên mịn màng như khi còn là cô nương, hơn nữa kỳ lạ là, mấy nốt ruồi đây mọc lưng cũng trở nên nhỏ, mờ.
Cô em họ của Bạch Nghĩa, cùng tuổi với nàng, mất tích năm ba tuổi, lòng bàn chân nốt ruồi, giống của .
Trong đầu Mạc Thúy Ngữ loáng thoáng hiện lên một khung cảnh mơ hồ.
Phòng ốc xa hoa lộng lẫy, phụ nữ mặc đồ châu báu ngọc ngà, thị nữ đông đúc...
Tựa như hoa trong gương, trăng nước, hư ảo.
nàng là một dân nghèo, thể tự tưởng tượng cảnh tượng như .
Nhất định là ký ức mơ hồ ẩn chứa trong não hải.
Nàng nghĩ, lẽ nàng thật sự là cô em họ của Bạch Nghĩa.
nàng một chút cũng nhận!
nếu Hoắc gia cần...
Nàng hỏi Ninh nhi.
Mạc Thúy Ngữ nghĩ ngợi đến mức nhập thần, quên mất phía còn một , còn theo sát như .
Vừa va .
“Ôi chao ~”
Đầu va lồng n.g.ự.c cứng rắn, xương cốt thắng nổi thịt.
Thật đau!
“Ư, chứ?”
Viêm Mãnh cũng đang nghĩ để mở lời, để ý Mạc Thúy Ngữ vì dừng .
Lại còn chui lòng .
Tay suýt nữa ôm lấy nàng khi não kịp phản ứng.
hương thơm đó đến nhanh, cũng nhanh.
“Xin .”
Mạc Thúy Ngữ lùi ba bước như tránh hỏa xà, đôi lông mày liễu tinh xảo cau , xa cách khách khí xin .
Viêm Mãnh xoa xoa ngón tay, chỉ một va chạm nhỏ như , khiến trái tim như trống đánh.
Mãnh liệt cuồng nhiệt.
Chà, sức mạnh của phụ nữ mãnh liệt đến ư?
Hắn đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tim cũng loạn nhịp.
Viêm Mãnh khó chịu xoa xoa, hắng giọng, mở lời: “Chuyện đó, hôm đó nặng lời, mong đại tiểu thư tha thứ.”
Hắn Chủ thượng, sắp còn giận hờn, nhất định rõ, để tiếc nuối.
“Không cả, ngươi sai, cũng trách.”
Mạc Thúy Ngữ nhàn nhạt , cúi đầu định .
“Đại tiểu thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-trung-luong-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-cuu-ca-nha/chuong-201.html.]
“Đa tạ ngươi may giày cho . Viêm Mãnh khi gì đền đáp, xin tặng ngươi một con d.a.o găm để phòng .”
Một con d.a.o găm dài bằng lòng bàn tay, đen tuyền, hoa văn chạm khắc đưa tới.
“Không cần, thứ phòng .”
Hơn nữa may giày cũng một nàng , là cùng với đại tẩu các nàng, tạ cũng thể chỉ tạ riêng nàng.
Quan trọng là tạ ơn gì chứ, nuôi coi như nhi tử, đều là một nhà ?
“Cứ giữ lấy , vạn nhất lúc dùng đến, như chuyện chạm trán Tây Liêu, dám cam đoan sẽ xảy nữa.
Cây chủy thủ nhỏ gọn, cán đao một lỗ, thể luồn dây qua đeo cổ, tiện mang theo.”
Mạc Thúy Ngữ qua, quả nhiên là .
Cây chủy thủ vô cùng tinh xảo nhỏ nhắn, cán đao còn khảm một viên đá nhỏ như hạt đậu đỏ.
Không giống vật phòng , càng giống một món trang sức.
Nàng chút động lòng.
Gà Mái Leo Núi
Có thể cho Phượng Nhi đeo để phòng .
Thế là, nàng nhận lấy.
Trên gương mặt cương nghị của Viêm Mãnh thoáng hiện một nụ gian xảo như hồ ly.
“Đại tiểu thư, đây.”
“Đừng gọi như , kỳ lạ lắm.” Mạc Thúy Ngữ khẽ .
Giọng mềm mại yếu ớt, như móc câu, câu khiến nóng ran.
Đây nào mùa xuân, sức tự chủ kém đến ?
“Vâng, Thúy Ngữ tiểu thư.”
Mạc Thúy Ngữ khẽ nhíu mày.
Nghe thế hình như cũng kỳ lạ.
Thôi , sắp , gọi gì thì gọi .
Mạc Thúy Ngữ vòng qua , tìm Tang Ninh.
Không ngờ Tang Ninh đang chuyện với Bạch Nghĩa bên ngoài.
Mạc Thúy Ngữ trở về, lặng lẽ chờ đợi.
Bạch Nghĩa tìm Tang Ninh, cũng chính là chuyện .
Hắn kể những gì biểu trong thư cho Tang Ninh, để nàng thôi diễn một phen, giúp đỡ tìm .
“Là mang Hoàng cung tham gia bách tuế lễ của Bảo Khang công chúa, vì ham chơi tự ý chạy lung tung nên xảy chuyện.”
“Quý phi di nương lục tung Hoàng cung, mãi mới tìm thấy t.h.i t.h.ể nguyên vẹn ở Bách Thú Viên, nhưng cữu mẫu tin.”
Trong thư tuy cụ thể là tin thế nào.
Bạch Nghĩa nhớ lời nương từng .
Khoảng thời gian đó, nương thường xuyên nguyền rủa cữu mẫu là một kẻ cố chấp điên khùng.
“Cữu mẫu tin t.h.i t.h.ể là biểu , nhưng Hoàng cung rối ren yên, Quý phi cô mẫu Hoàng thượng quở trách, cữu cữu bất đắc dĩ nhận t.h.i t.h.ể đó. Vì chuyện , cữu mẫu và cữu cữu trở mặt, từ đó về , nàng từng Bắc Cung gia nửa bước.
Nàng vẫn luôn tin rằng, lúc đó biểu chắc chắn vẫn còn trong cung chờ cứu, cữu cữu nhận thi thể, chính là cắt đứt đường sống của biểu .”
Tang Ninh gật đầu đồng tình: “Ta tin trực giác của cữu mẫu là đúng, mẫu nữ liên tâm, khi lòng nàng hẳn đau đớn bao.”
“Thế thì cũng còn cách nào, nơi đó là Hoàng cung, há thể dung túng cho càn? Thậm chí đối ngoại còn tuyên truyền biểu xảy chuyện trong Hoàng cung, mà là kẻ bắt cóc dẫn .
Nỗi đau của cữu cữu cũng kém cữu mẫu, ở Kinh thành tìm kiếm thêm hai tháng, bất cứ ai từng xích mích với Quý phi cô mẫu đều theo dõi, ổ kẻ bắt cóc, thanh lâu cũng lật tung một đống, tìm thấy , lúc mới thất vọng rời .”
Lúc cả nhà hòa thuận vui vẻ, lúc về vợ con thấy, chỉ còn và trưởng tử mười tuổi.
Hai cha con cô độc sống qua bao nhiêu năm nay, cữu mẫu cũng là nhẫn tâm.
“Tang nương tử, thì đành nhờ nàng tìm giúp , tình huống là như thế , biểu một nốt ruồi tròn lòng bàn chân, còn đại khái đặc điểm gì khác, dung mạo cũng giống cữu mẫu .”
Bạch Nghĩa lấy hai bức họa.
Một bức là của cữu cữu , một bức là của cữu mẫu .
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ.
“Ta thấy Mạc nương tử trông giống cữu mẫu , nàng thấy ?”
“Ta cũng thấy .” Tang Ninh bức họa đơn sơ, ngữ khí chân thành: “Tóc giống.”
Ôi trời, bức họa thật sự chẳng chút giá trị tham khảo nào, chỉ thể ngũ quan đoan chính.
Bạch Nghĩa rơi trạng thái tự hoài nghi.
Hình như, thật sự cũng giống đến thế.
Có lẽ là khí chất giống, khiến nhầm.
Dù nhiều năm như gặp cữu mẫu, ký ức kỳ thực sớm còn rõ ràng.