Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 73: Đập hết cho ta!
Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:45:35
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phu nhân nhà họ Tào xông vào đầu tiên, Tào Dương theo sát phía sau, vẻ mặt hết sức lúng túng:
“Thưa mẫu thân, người đừng nói bừa. Các đệ đệ của nhi tử đều đã thành gia cả rồi…”
“Chẳng phải còn con đó sao? Tránh ra, đừng cản ta làm chính sự!”
Dứt lời, bà ta tiến đến trước mặt Sở Tĩnh , gương mặt hiền hòa:
“Tĩnh nhi yên tâm, nhà họ Tào chúng ta không giống vài nhà nào đó, một là không nuôi thiếp, hai là không có con riêng. Mấy đứa em của Dương nhi ngoài đứa thứ hai cưới công chúa thì những đứa khác đều chưa từng nạp thiếp. Đại ca của nó tuy tuổi có hơi lớn, nhưng làm quan cũng lớn, miễn cưỡng còn xứng với con…”
Sở Tĩnh bật cười mà như khóc.
Bên kia, Phu nhân nhà họ Tước tức đến lệch cả miệng:
“Tốt lắm, các người quả nhiên có tư tình từ trước!”
“Tư tình cái gì mà tư tình? Hai người họ đến nay gặp chưa tới hai lần. Nhà họ Tước các người đầu óc có vấn đề hả? Hay là cần ta giới thiệu vài đại phu đến khám thử?”
Phu nhân họ Tước nghẹn nơi ngực, tức đến nỗi thở không ra hơi.
Tước Quý bên cạnh liền quát lớn:
“Tào phu nhân, miệng người sạch sẽ chút! Còn Tào đại nhân, hôm nay là việc nhà họ Tước chúng ta, các người đến đây làm gì?”
Tào Dương nhíu mày.
Hôm nay y vốn tìm Quốc công họ Sở bàn chuyện bổ nhiệm quan viên bộ Hộ, chẳng ngờ gặp lúc nhà họ Sở xảy chuyện, đành quay về trước. Không ngờ mẫu thân vừa nghe có liên quan đến Sở Tĩnh liền nháo nhào đòi đi theo xem, kết quả thành ra thế này…
Y định khuyên mẫu thân rời đi, nhưng vừa nghe Tước Quý trách mắng mẫu thân, lập tức phản kích:
“Tiết hầu gia, bản quan tới để chấp hành công vụ. Hầu gia còn nhớ gần đây từng nói với bản quan rằng ở phương Phúc Khang có nghi án hái hoa tặc chứ? Hôm nay bản quan đến để báo kết quả điều tra cho người.”
Tước Quý ngẩn ra:
“Thế… có điều tra ra gì không?”
“Không có.”
Tào Dương nghiêm mặt nói ra hai chữ, khiến Tước Quý tức đến hộc máu.
Hắn hết nhìn Tào Dương rồi lại nhìn Sở Hoài Sơn, một là quốc công, một là thượng thư, biết hôm nay chắc chắn không yên.
“Được! Bổn hầu đồng ý đoạn tuyệt! Người đâu, lấy bút mực đến đây…”
“Không cần phiền phức thế,” Tào phu nhân móc từ tay áo ra một tờ văn thư như biến ảo, “Ta đã giúp người viết sẵn rồi, điểm chỉ là xong!”
Tào Dương trợn mắt:
“Mẫu thân, người đây là…”
“Con làm gì mà giật mình vậy? Con trông coi bộ Hộ, trên bàn đầy mấy tờ mẫu thế này, ta thấy hữu dụng liền bảo người sao vài tờ.”
Nói xong liền đưa sang trước mặt Tước Quý. Hắn còn chưa kịp định thần thì đã bị ép điểm chỉ vào đó.
Tào phu nhân cười rạng rỡ:
“Tốt tốt tốt! Đại ca, ngày mai… không, hôm nay ngươi đem văn thư này nộp cho bộ Hộ, lưu trữ làm án!”
Tào Dương nhỏ giọng:
“Mẫu thân, văn thư thì nhi tử đưa được, nhưng hôn sự này…”
“Dông dài cái gì! Lo làm chính sự trước đã!”
Tào Dương đành phải vâng lời.
Chuỗi hành động nhanh như sét đánh khiến không chỉ nhà họ Tước mà tất cả mọi người tại đó đều sửng sốt.
Hai nhà Tiết – Sở, vậy mà đoạn tuyệt thật rồi?
Sở Nhược Yên mỉm cười, bước lên thi lễ với Tào phu nhân:
“Đa tạ lão phu nhân ra tay nghĩa hiệp.”
Sau đó nàng lại quay sang phúc thân với Sở Tĩnh :
“Chúc mừng cô mẫu, được về lại thân phận tự do.”
Sở Tĩnh ngẩn người đứng tại chỗ hồi lâu.
Hôm nay, không, tất cả những gì xảy ra những ngày qua, như một cơn đại mộng, đến lúc tỉnh dậy, cũng là lúc nên kết thúc rồi.
Nàng thở dài một hơi:
“Tước Quý, hôm nay là ngươi có lỗi với ta, không phải ta phụ ngươi. Bạch Thanh, nếu con đã nhận ta là mẹ, tuy vì chuyện hôm nay mà không thể lâu dài, nhưng nếu con nguyện ý, ngày sau ta nhất định tận lực giúp đỡ.”
Nhị phòng nhà họ Tước lập tức đẩy đứa bé lên.
Bọn họ nào quan tâm đại phòng nghĩ gì, sau lưng Sở Tĩnh có cả nhà họ Sở lẫn nhà họ Tào, người như vậy mà không nhận thì đúng là kẻ ngốc!
Tước Bạch Thanh cung kính quỳ xuống:
“Đa tạ mẫu thân!”
Sở Tĩnh lại quay sang nhìn Tước Linh, còn chưa kịp mở miệng thì Tước Linh đã đau khổ cười:
“Mẫu thân, chuyện đến nước này, nếu con không theo người, thì còn đường sống gì nữa?”
Sở Tĩnh gật đầu, đưa mắt nhìn phủ đệ đã khổ tâm vun đắp mười mấy năm, hạ quyết tâm:
“Huynh trưởng, chúng ta đi thôi. Châu nhi, ngươi dẫn vài người đến dọn đồ của ta…”
Lời vừa dứt, Phu nhân họ Tước liền hét lớn:
“Người có thể đi, đồ thì để lại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-73-dap-het-cho-ta.html.]
Những năm qua, phần lớn tiền bạc trong phủ đều bị Tước Quý dùng để lo lót con đường làm quan, còn Tước Quý phi thường xuyên hồi phủ thăm mẹ, chi phí khổng lồ, thường xuyên phải dựa vào của hồi môn của Sở Tĩnh mà bù đắp.
Sở Tĩnh nghe vậy chỉ nói:
“Yên tâm, ta chỉ lấy phần của ta.”
“Không được! Đã đoạn tuyệt rồi, nào có chuyện phụ nhân đoạn tuyệt còn mang đồ của nhà chồng đi? Tào đại nhân, nước Đại Hạ ta chưa từng có tiền lệ này đúng không?”
“Chuyện này…” Tào Dương khó xử. Những vụ trước đều do một bên bị kết tội nên đoạn tuyệt, tình huống như hôm nay đúng là chưa từng có.
Sở Tĩnh chau mày.
Nàng biết Phu nhân họ Tước đang tính gì.
Nhưng nói gì thì của hồi môn vốn là của nàng, những năm qua còn quản lý nhà họ Tước , tích góp không ít tài sản, sao lại để họ chiếm đoạt?
“Phu nhân họ Tước , người thực sự không nhường dù chỉ một xu?”
Phu nhân họ Tước ngẩng đầu:
“Đừng nói một xu, một đồng ngươi cũng đừng hòng mang đi!”
Rõ ràng là muốn giở trò vô lại.
Sở Tĩnh nói:
“Tào đại nhân, nay thiếp thân còn chưa ra khỏi cửa phủ này, vậy thư đoạn tuyệt vẫn chưa có hiệu lực đúng không?”
Tào Dương chần chừ gật đầu, Tước Quý cười lạnh:
“Hừ, giờ ngươi hối hận, muộn rồi!”
Sở Tĩnh chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, quay sang Sở Hoài Sơn:
“Huynh trưởng, cho muội mượn vài người.”
Sở Hoài Sơn gật đầu:
“Chu Trung, dẫn người nghe lời đại cô gia.”
Vài người lập tức đứng ra. Sở Tĩnh chỉ tay:
“Mấy gian phòng này, đập hết cho ta!”
Chu Trung lớn tiếng “Dạ!”, dẫn người xông vào, lập tức bên trong vang lên tiếng đổ vỡ “choang choang bành bạch”.
Tước Quý ngẩn ra một giây, rồi hét lớn:
“Dừng tay! Các ngươi là tự tiện phá hoại công sản!”
Sở Tĩnh điềm nhiên đáp:
“Ta còn chưa rời khỏi phủ này, vẫn là người nhà họ Tước , nay đập đồ trong nhà mình, sao gọi là phá hoại?”
Nói xong, nàng lại chỉ thêm vài gian nữa – đều là những nơi nàng dày công trang hoàng suốt bao năm.
Trong đó có cả phòng của Phu nhân họ Tước .
Bà lão run rẩy chạy vào:
“Đừng đập! Đừng đập mà!”
“A! Đó là Quan Âm bạch ngọc thời Hán…”
“Bình sứ men trắng hai quai hình rồng mà ta yêu thích nhất…”
Tiếng gào thét đau lòng vang ra từ bên trong, Tước Quý trợn trừng mắt định lao tới, Tào Dương bước tới chắn trước mặt Sở Tĩnh :
“Tiết hầu gia, xin tự trọng.”
Tước Quý nhìn hai người họ, m.á.u nóng trào lên đầu.
Nhưng chưa kịp nói gì, một cơn đau xé rách từ m.ô.n.g truyền đến.
“Hầu gia! Máu… m.á.u kìa!”
Hắn cúi đầu nhìn, thấy hai ống quần loang m.á.u đỏ tươi, lập tức rên lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Phủ Tiết rối như canh hẹ, còn Phu nhân họ Tào thì cười đến không khép được miệng.
Phải rồi! Chính là nên như thế!
Cuối cùng, hai nhà Sở – Tào rời đi ngẩng cao đầu, đám thân thích nhà họ Tước cũng lần lượt kiếm cớ rút lui.
Ra khỏi phủ Tiết hầu, Sở Nhược Yên âm thầm tìm đến Tào Dương:
“Tào đại nhân, lúc nãy Trương Cát từng nói binh khí nhà Họ Yến dường như có liên quan đến Tước Quý…”
Nàng kể lại tình hình trong tiệc một cách tỉ mỉ, Tào Dương nghiêm mặt:
“Nếu đúng là vậy, thì người hãm hại Đại tướng quân không chỉ có Bình Tĩnh hầu! Đại tiểu thư… khụ, cô yên tâm, bản quan nhất định sẽ đích thân điều tra.”
“Đa tạ đại nhân, còn nữa… chuyện của cô mẫu ta…”
Nàng còn chưa nói xong, Tào Dương đã biến sắc, vứt lại một câu:
“Bộ Hộ có việc!”
Rồi vội vàng chạy về phía bên trái.
“Đại nhân! Bộ Hộ ở phía bên phải mà!”
Tào Dương mặt không đổi sắc xoay người chuyển hướng.
Tào phu nhân đi ra thấy cảnh đó, mắng một câu “Đồ không có tiền đồ!”, rồi nắm tay Sở Tĩnh dặn dò:
“Tĩnh nhi, cháu và Nhược Yên đều phải cẩn thận. Nhà họ Tước còn có quý phi Tiết kia, đó không phải loại dễ đối phó đâu!”