Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 55: Tâm Hữu Linh Tê
Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:29:41
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên và Yến Trừng đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này hoàng đế truyền gặp hắn, ắt không phải Chuyện gì tốt lành.
“Công công Doãn,” Sở Nhược Yên bước lên khẽ hỏi, “có thể mạo muội thỉnh công công một câu, hoàng thượng triệu An Ninh hầu là vì Chuyện gì?”
Ấn Thuận mỉm cười nói: “Thánh ý của hoàng thượng, sao lão nô dám suy đoán? Bất quá lão nô lát nữa còn phải đến phủ Bình Tĩnh hầu tuyên chỉ...”
Mọi người đều là kẻ thông minh, lời này vừa ra liền hiểu ngay.
Hoàng đế đồng thời triệu Yến Trừng và Bình Tĩnh hầu vào cung, chỉ có thể là vì trận chiến ở ải Hàm Cốc!
“Đa tạ Ấn công công!” Sở Nhược Yên khẽ cúi mình, Ấn Thuận vội hoàn lễ.
Ánh mắt Yến Trừng nhìn nàng chợt lay động, chỉ để lại một câu: “Văn Cảnh rất nhớ mẫu thân nó, nếu có thời gian thì đưa nó về thăm một chuyến.”
Sở Nhược Yên lập tức hiểu ý: “Yên tâm, hôm nay ta sẽ đưa nó về.”
Hai người khẽ gật đầu nhìn nhau, rồi Yến Trừng theo Ấn Thuận rời đi.
Một bên, Ngọc Lộ còn chưa hiểu Chuyện gì: “Tiểu thư , ý của hầu gia là gì vậy?”
“Hoàng đế gấp gáp triệu hắn và Bình Tĩnh hầu vào cung, tất là để hòa giải việc ở Hàm Cốc quan. Thiên tử muốn ra mặt bảo đảm, hắn một người không thể từ chối, chỉ có thể trông cậy vào các đại thần lên tiếng.”
“Thế... thế thì có liên quan gì đến mẫu thân của Văn Cảnh thiếu gia? Chẳng phải người đã mất lâu rồi sao?”
Tiểu nha đầu vẫn chưa hiểu, Sở Nhược Yên đưa tay búng nhẹ lên trán nàng: “Ngốc tử, tẩu tẩu nhà họ Vinh tuy đã khuất, nhưng nhà họ Vinh vẫn còn đó! Vinh thái phó có uy vọng trong triều, nếu ông ấy chịu ra mặt, có lẽ mới còn chút hy vọng!”
Ngọc Lộ bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, khâm phục nói: “Tiểu thư thật lợi hại, hầu gia chỉ nói một câu mà Tiểu thư đã đoán ra, có phải gọi là... tâm hữu linh tê không?”
Tâm hữu linh tê?
Thà nói là người thông minh, liếc mắt là hiểu thì đúng hơn.
Sở Nhược Yên bật cười: “Đừng có nói nhăng, mau đi tìm Văn Cảnh đến.”
Sau đó, nàng từ biệt cô mẫu và lão phu nhân họ Tào, đưa Văn Cảnh lên xe ngựa.
Trong xe.
Yến Văn Cảnh nghe nàng kể lại mọi Chuyện, nghiêm túc nói: “Tam thẩm cứ yên tâm, Văn Cảnh nhất định sẽ cầu ngoại tổ phụ đáp ứng!”
Sở Nhược Yên lại nói: “Không, con không cần nói gì cả.”
“Tam thẩm?” Yến Văn Cảnh khó hiểu.
Sở Nhược Yên xoa đầu nó: “Ta nghe nói ngoại tổ phụ con là người cương trực, thà gãy chứ không chịu khuất phục. Với người như vậy, nếu con chỉ biết khóc lóc cầu xin, hiệu quả ngược lại sẽ không tốt. Con chỉ cần...”
Nàng ghé tai nó nói mấy câu, mắt Yến Văn Cảnh càng lúc càng sáng: “Được! Con nghe lời tam thẩm!”
Vinh phủ.
Quả không ngoài dự liệu, người trong phủ nghe nói là người nhà họ Yến đến, ai nấy đều lộ vẻ tránh né.
Sở Nhược Yên cũng không ép, chỉ mỉm cười: “Vị quản sự này, nếu Vinh thái phó không chịu gặp cũng không sao, nhưng Văn Cảnh là cháu ngoại ruột của ông, chẳng lẽ cũng đuổi ra ngoài sao?”
Tên quản sự nhìn đứa trẻ cao đến đầu gối, thở dài: “Aiz, vậy hai vị chờ ở đây, ta đi bẩm báo lão gia.”
Không lâu sau hắn quay lại: “Lão gia nhà ta nói, hôm nay có công vụ, không tiện tiếp khách. Nếu Văn Cảnh thiếu gia nhớ mẹ, tiểu nhân có thể đưa hai vị đến cố cư của phu nhân năm xưa xem qua một chút, nếu không còn việc gì khác, xin hãy quay về.”
Sở Nhược Yên thoáng ngẩn ra, thầm khen lão thái phó này quả nhiên lợi hại, ngay cả cờ hiệu nàng đánh ra cũng đoán trúng.
May mà nàng đã có chuẩn bị, nàng vỗ nhẹ vai Văn Cảnh, tiểu hài tử bước lên, mềm mại nói: “Quản sự thúc thúc, cháu muốn gặp ngoại tổ phụ!”
Tên quản sự trong lòng mềm nhũn, dịu giọng nói: “Văn Cảnh thiếu gia, lão gia thật sự đang bận...”
“Không sao, cháu chỉ đứng trong sân, nhìn ngoại tổ phụ từ xa một cái là được!” Văn Cảnh nói xong còn đưa hai tay ra kéo lấy tay hắn, ánh mắt đáng thương: “Cầu xin người đó, quản sự thúc thúc?”
Tên quản sự nào chịu được bộ dạng này, nghĩ dù gì cũng là cháu ngoại, gặp một lần chắc lão gia cũng không phạt nặng, bèn nói: “Vậy Văn Cảnh thiếu gia, mời theo tiểu nhân.”
Thư phòng Vinh phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-55-tam-huu-linh-te.html.]
Vinh thái phó đang xem sách do Hàn Lâm viện gửi đến.
Ông năm mươi tuổi, vóc dáng thanh tú, mang khí chất thanh liêm của bậc nho giả.
Quản sự dẫn Yến Văn Cảnh vào, ông thoạt tiên ngẩn ra, sau đó chau mày: “Văn Cảnh đến à?”
Quản sự dè dặt: “Dạ, Văn Cảnh thiếu gia nhất quyết muốn gặp ngài, tiểu nhân tự tiện đưa vào...”
Vinh thái phó ngẩng mắt, ánh nhìn vượt qua hai người, rơi lên thân ảnh phía sau — Sở Nhược Yên.
“Nếu có trách, xin trách thiếp thân tự ý làm chủ.” Nàng khom người hành lễ, “Thiếp thân họ Sở tên Nhược Yên, tham kiến Vinh thái phó.”
Vinh thái phó không đáp, chỉ nhàn nhạt bảo quản sự: “Ngươi lui xuống đi.”
Quản sự lập tức lui ra, ông lại vẫy tay với Yến Văn Cảnh: “Lại đây, để ngoại tổ phụ nhìn cho kỹ.”
Yến Văn Cảnh nghe lời bước tới.
Vinh thái phó nhìn nó một lúc lâu: “Cao hơn rồi, cũng gầy đi. Hôm nay đến gặp ngoại tổ là vì Chuyện gì?”
Yến Văn Cảnh lắc đầu: “Không có việc gì, là cháu học được một nét chữ mới, muốn viết cho ngoại tổ xem!”
“Ồ?” Vinh thái phó khẽ nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.
Người đời ai cũng biết, ngoài yêu cờ vây, ông còn đam mê thư pháp.
Dưới sự giúp đỡ, Văn Cảnh trèo lên bàn thư, cầm lấy bút lông, cẩn thận viết từng nét...
“Trung, quân, ái, quốc?”
Vinh thái phó đọc từng chữ, sắc mặt thoắt cái căng lại.
Yến Văn Cảnh ngẩng đầu hỏi: “Ngoại tổ phụ, cháu viết có đẹp không? Đây là tam thúc dạy cháu viết đó.”
“Là nó?” Vinh thái phó thốt lên, rồi chau mày không nói gì nữa.
Thư phòng lặng như tờ.
Một hồi lâu sau, lão thái phó mới thở dài: “Một câu trung quân ái quốc hay lắm. Văn Cảnh, con lui ra trước đi, ngoại tổ có Chuyện muốn bàn với tam thẩm của con.”
Yến Văn Cảnh ngoan ngoãn rời đi.
Trong thư phòng, Vinh thái phó chăm chú nhìn Sở Nhược Yên hồi lâu, nói: “An Ninh hầu phu nhân, lão phu nhớ không nhầm, ngươi mới gả vào nhà họ Yến chưa bao lâu thì phải?”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu: “Vâng, khi phu quân và mọi người chiến bại trở về, lão thái quân bệnh nặng, thiếp thân là vì xung hỉ mà gả vào Yến gia.”
Vài lời ngắn ngủi, đã nói hết gian nan của Yến gia.
Vinh thái phó vốn định khuyên nàng tình cảm chưa sâu, không cần vì Yến gia mà liều mình, nhưng nghe vậy cũng không sao mở miệng, chỉ nói: “Đại tướng quân bọn họ... quả là trung hồn!”
Sở Nhược Yên nghe vậy, biết vị thái phó này là người rõ nội tình!
Sắc mặt nàng nghiêm lại: “Thái phó, ngài đã biết Yến gia là người trung nghĩa, vì sao lại tin lời Bình Tĩnh hầu, đưa A Giao lên ngự tiền?”
Vinh thái phó trầm mặc.
Sở Nhược Yên cao giọng: “Thái phó! Phu quân thiếp là bị oan! Chàng một lòng trung quân, dù chiến trường mất cả đôi chân cũng không hối hận! Ngài biết rõ vậy, vì sao vẫn khoanh tay đứng nhìn? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hậu nhân của trung thần c.h.ế.t oan ở kinh đô sao?”
“Vô lễ!” Vinh thái phó quát, mày chau chặt, “Thế cuộc triều đình há phải thứ một phụ nhân như ngươi có thể hiểu? Bình Tĩnh hầu kiên quyết vu cáo Yến Tam, nếu không tra rõ, chẳng những thanh danh Yến gia bị hoen ố, mà phe văn thần còn sẽ thừa cơ đoạt quyền võ tướng, lúc đó triều cục bất ổn, chẳng phải sẽ khiến ngoại bang thừa cơ hay sao?”
Sở Nhược Yên nghe mà lòng lạnh như băng.
Vì triều cục, ông có thể đưa A Giao lên trước mặt hoàng đế, để hoàng đế sinh nghi, để Dự vương tra tấn Yến Trừng đến như vậy...
“Thái phó!” Nàng nghẹn ngào, “Ngài có biết, tay của Yến Tam bây giờ, đến cầm cờ vây cũng không vững nữa!”
Vinh thái phó run lên, nhắm mắt lại.
Sở Nhược Yên lại nói: “Nay chân tướng đã rõ, hoàng thượng triệu hắn và Bình Tĩnh hầu vào cung, vì sao ngài tự rõ ràng! Vinh thái phó, thiếp thân xin hỏi ngài một câu — ngài thật sự định làm kẻ đứng nhìn sao? Bình Tĩnh hầu hại c.h.ế.t không chỉ là mười vạn quân Yến gia, còn có Yến thế tử — là con rể ruột của ngài, khiến Văn Cảnh trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ!”
---