Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 53: Công tử nhà ta… không biết ăn nói
Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:13:36
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe lời ấy, Sở Nhược Yên liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Từ khi gả vào Thừa Ân Hầu phủ, cô cô vì tránh điều tiếng đã không qua lại với Tào gia nữa. Nay sao lại đột nhiên nhắc đến Chuyện thăm viếng?
“Nói thật đi cô cô, có phải có người đến nhờ người rồi không…”
Sở Tĩnh bị chặn họng, cười mắng: “Con nha đầu này, từ nhỏ đã lanh lợi nhạy bén. Đúng vậy, là lão phu nhân Tào gia đến nhờ cô, nói thế nào cũng phải đưa con đến cho bằng được…”
Tào lão phu nhân?
Sở Nhược Yên thoáng suy nghĩ, liền đoán ra tám phần. Bà lão kia tám phần là thấy nàng mấy hôm nay không đến thăm Yến Trừng, tưởng hai người giận dỗi.
“Cô cô, hay là người đi trước đi, còn con thì…”
“Đi cái gì mà đi! Con còn không biết tính tình bà lão đó à? Hôm nay nếu cô không đưa được con đến, bà ấy chắc chắn sẽ tự mình tới Quốc Công phủ tìm con!” Sở Tĩnh dứt khoát kéo nàng lên xe, “Đi thôi đi thôi, xem như nể mặt cô một lần!”
Sở Nhược Yên đành bất lực theo sau.
Trên xe ngựa của Thừa Ân Hầu phủ.
Nàng nhìn thấy trên vách xe có thêu chữ Tiết, bỗng nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi cô cô, lần trước nha hoàn Tiểu Thiền của biểu tỷ đưa thư phụ thân cho con, có nói người và biểu tỷ bị cậu cấm túc trong phủ, sao bây giờ người lại cho phép hai người ra ngoài?”
Sở Tĩnh rót trà, tay khựng lại, môi mỉm cười đầy châm chọc: “Còn vì sao nữa? Không phải là Hoàng thượng vừa thả An Ninh Hầu ra sao? Hắn nhìn thấy chiều gió đổi chiều, liền lập tức đổi lòng. Thôi, đừng nhắc đến tên đó, lâu rồi không gặp, nói đến hắn lại mất vui.”
Sở Nhược Yên nghe ra sự không hài lòng trong lời nói, thầm nghĩ chắc quan hệ phu thê của họ có vấn đề.
Nhưng chưa kịp hỏi thêm thì xe đã đến Tào phủ.
Sở Nhược Yên vén rèm, lập tức thấy Tào Dương đứng như khúc gỗ trước cổng: “Tào đại nhân? Ngài sao lại ở đây?”
Nghe câu ấy, Tào Dương chỉ muốn khóc không ra nước mắt.
Chính hắn cũng muốn hỏi! Hôm qua nửa đêm, mẹ già bỗng đến thư phòng dặn dò kỹ càng rằng hôm sau hắn phải ở nhà nghỉ ngơi tiếp khách quý…
Kết quả là như này đây?
“An Ninh Hầu phu nhân, vị này là…”
Hắn nhìn người phụ nữ bên cạnh nàng, dù bị màn che mặt che khuất nhưng vẫn cảm nhận được khí chất quý phái của tôn nữ nhà quyền quý.
Sở Nhược Yên vội giới thiệu: “Đây là cô cô của ta – Thừa Ân Hầu phu nhân. Cô cô, vị này là Tào đại nhân của Hộ bộ…”
Không khí đột nhiên trở nên lúng túng.
Tào Dương cứng nhắc hành lễ: “Bái kiến Hầu phu nhân.”
Sở Tĩnh cũng có chút gượng gạo: “Bái kiến Tào đại nhân.”
Nói xong liền lập tức né tránh ánh mắt nhau.
Sở Nhược Yên sực nhớ, hình như năm đó hai người từng được người lớn sắp đặt xem mắt…
Chỉ là Tào Dương sau đó bị phái đi miền Nam, còn cô cô lại gả vào Thừa Ân Hầu phủ, nên đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp lại.
“Khụ khụ, Tào đại nhân, lão phu nhân có ở chính sảnh không?”
Một câu hỏi như giải thoát cả hai khỏi bối rối.
Tào Dương lập tức nói: “Mẫu thân đang ở chính sảnh! Bổn quan đột nhiên nhớ Hộ bộ còn có việc gấp, thất lễ không thể tiếp đón, Cao Dịch, đưa khách quý vào giúp ta!”
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy, Sở Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tại chính sảnh Tào phủ.
Tào lão phu nhân sớm đã chờ đợi, thấy người vào lại là Cao Dịch, lập tức mắng: “Đại ca ngươi đâu? Bảo hắn ra đón khách quý, hắn định đón như thế này à?”
Cao Dịch cúi đầu: “Bẩm lão phu nhân, đại nhân có việc gấp ở Hộ bộ nên…”
“Việc gấp cái gì? Cái thằng bất hiếu này cứ đến lúc quan trọng là lảng đi mất! Nếu thất lễ với khách quý, ta không tha đâu đấy!”
Lời còn chưa dứt, Sở Tĩnh đã cất tiếng: “Lão phu nhân!”
Vừa thấy bà, Tào lão phu nhân liền vui mừng, lập tức tiến lên nắm tay.
Hai người đối Yến nhau một lúc, đồng thanh thốt:
“Chơi mã điếu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-53-cong-tu-nha-ta-khong-biet-an-noi.html.]
Sở Nhược Yên run khóe mắt. Chỉ thấy Tào lão phu nhân quay người, gọi thêm hai người nữa ra.
Một là bà lão tóc bạc, tầm tuổi bà, người còn lại trẻ hơn một chút.
“Đây là tỷ tỷ ruột của ta, còn kia là con dâu của bà ấy, đều giỏi chơi mã điếu… Thế nào? Người ta ta đã mời đủ rồi, bắt đầu một ván chứ?”
Sở Tĩnh điềm nhiên nhận bạc từ nha hoàn: “Tất nhiên rồi, nhớ năm đó chơi mã điếu cùng bà, ta thua nhiều hơn thắng, lần này nhất định phải gỡ gạc!”
Tào lão phu nhân cười tít mắt, kéo bà vào hậu đường.
Đến cửa mới nhớ tới Sở Nhược Yên, quay đầu vẫy tay: “Sở nha đầu, An Ninh Hầu đang đợi con ở hậu viện, đi đi!”
Sở Tĩnh cũng cười phụ họa: “Ừ ừ, vợ chồng trẻ có gì nói thẳng ra… Đúng rồi, lão phu nhân, ván tới ai làm cái trước nhỉ?”
Sở Nhược Yên: “……”
Nàng nghi ngờ sâu sắc cô cô mình chỉ mượn danh đưa nàng tới đây để… chơi bài.
Bảo sao Tào lão phu nhân quý cô như vậy —— đúng là đồng đạo tương liên!
Tại hậu viện.
Sở Nhược Yên cuối cùng cũng đi.
Thứ nhất không tiện cự tuyệt mặt mũi cô cô và lão phu nhân, thứ hai, nàng cũng muốn nghe xem cái vị “Yến Vương sống” kia định nói gì.
Nhưng không ngờ, vừa đến nơi đã thấy hắn ngồi trong xe lăn, áo xanh rộng thùng thình càng khiến thân hình gầy guộc thêm tiều tụy, khiến nàng thoáng ngẩn người.
Mới mấy hôm không gặp, hắn lại gầy đi…
Yến Trừng nghe tiếng liền bỏ sách quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không gian dường như lặng ngắt.
“Ngươi…”
Yến Trừng khẽ gọi một tiếng, nhưng tựa hồ lại chẳng biết nói gì tiếp theo.
Sở Nhược Yên hít sâu trấn tĩnh: “Nếu Hầu gia không có Chuyện gì, thiếp xin cáo từ.”
Nàng xoay người muốn rời đi, không muốn bị cuốn vào nữa, không ngờ người kia bỗng buột miệng:
“Văn Cảnh rất nhớ nàng.”
Chân Sở Nhược Yên khựng lại.
Đây là gì? Lấy con để níu kéo nàng sao?
“Vậy hiện tại Văn Cảnh ở đâu? Gặp một lần, ắt sẽ không nhớ nữa.”
Yến Trừng không ngờ nàng lại lạnh lùng đến thế, hơi nhíu mày: “Nàng còn giận sao?”
“Chẳng lẽ Hầu gia nghĩ ta không nên giận?”
Sở Nhược Yên quay đầu lại, lửa giận bốc lên:
“Hầu gia, thiếp biết ngài mưu tính như thần, trong mắt ngài có lẽ không ai đáng để để tâm. Nhưng bao ngày qua thiếp vì Yến gia chạy đôn chạy đáo, không có công cũng có khổ. Thế mà ngay cả một lời thật lòng cũng không xứng sao?”
Yến Trừng trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Là ta dặn Mạnh Dương không được nói với nàng.”
Nghe được lời này, cả người nàng như được giải thoát.
Đúng vậy, ngoài huynh trưởng tẩu tử, trong mắt hắn ai đáng kể?
Nàng việc gì phải tự chuốc lấy bẽ bàng, lấy lòng người không màng đến mình?
“Đa tạ Hầu gia đã nói thật. Sơn cao thủy dài, mong ngày sau nếu có gặp lại, Hầu gia còn nhớ những khổ tâm của ta hôm nay, mà tha cho nhà ta một con đường sống.”
Nàng cúi mình hành lễ, dứt khoát quay đi không lưu luyến.
Mạnh Dương nãy giờ nấp sau rèm, cuối cùng nhịn không nổi nhảy ra:
“Tam thiếu phu nhân, xin dừng bước! Công tử nhà ta… không biết ăn nói!”
Yến Văn Cảnh cũng nhảy ra theo:
“Đúng đó tam thẩm, tam thúc rõ ràng rất nhớ người, còn cố ý làm bộ thương xuân sầu thu trước mặt lão phu nhân, còn cầu bà ấy nghĩ cách mời được Thừa Ân Hầu phu nhân đến giúp mời người, mấy Chuyện này sao thúc thúc không chịu nói chứ!”