Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 52: Quên mất bộ mặt thật của hắn

Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:13:34
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người kia bị nhận ra thân phận, cũng không giấu giếm nữa:

“Là ta…”

Hắn vén tóc, để lộ nửa bên trái gương mặt bị lửa thiêu cháy, xấu xí dữ tợn.

Yến mạo ấy khiến Yến Văn Cảnh sợ giật mình, nhưng vẫn nhịn không được tiến lên vài bước:

“Chú Kỷ… thật sự là chú sao?”

Kỷ Hòa chính là người đắc lực nhất bên cạnh Thế tử. Nhưng đêm bản đồ phòng thủ bị đánh cắp, phòng hắn bỗng chốc bốc cháy, mọi người đều tưởng hắn đã c.h.ế.t trong biển lửa…

“Là ta, Thiếu gia.”

Kỷ Hòa quỳ một gối xuống đất, dường như muốn xoa đầu hắn, nhưng cuối cùng tay lại lơ lửng giữa không trung.

“Kỷ Hòa có lỗi với người, càng có lỗi với Thế tử… Ta đáng lẽ nên c.h.ế.t cháy trong trận hỏa hoạn đó…”

Mọi người đều trở nên nghiêm nghị.

Lẽ nào… hắn có liên quan đến việc bản đồ phòng thủ bị mất?

Sở Nhược Yên cau mày:

“Nói rõ ràng!”

Trước khi Kỷ Hòa đến, Mạnh Dương đã kể qua với hắn vị trước mặt là Tam thiếu phu nhân, nên hắn không giấu giếm mà nghiến răng nói:

“Là tiện nhân đó… A Giao nàng ta tiếp cận Thế tử không thành, liền quay sang tìm ta. Đều tại ta ngu dại, lại thật lòng tin nàng ta muốn cùng ta thành thân. Sau khi… sau khi chúng ta viên phòng, ta lỡ miệng nói ra chỗ cất bản đồ, nàng ta liền đánh ngất ta, rồi phóng hỏa định thiêu c.h.ế.t ta trong phòng…”

Mọi người đều sững sờ, không nói thành lời.

Thì ra đây mới là sự thật về việc bản đồ phòng thủ bị mất!

Không phải Thế tử sơ suất, mà là người thân cận nhất của hắn gặp sơ hở…

Nhưng Sở Nhược Yên lại nhớ đến một Chuyện, sắc mặt lập tức tái nhợt:

“Ngươi… là ai đã cứu ngươi?”

“Kỷ Hòa!”

Mạnh Dương vội vàng cắt lời, nhưng đã muộn:

“Là… Tam thiếu gia…”

“Hắn kéo ta từ đống lửa ra, nói thành đã vỡ, người Man phương Nam đánh vào rồi… Hắn bảo ta đừng phát ra tiếng, giấu ta vào một cái hang chó, để lại nước và bánh bao, bảo ta cố gắng chịu đựng nửa tháng sẽ có người đến đón… Ta đếm từng ngày, suốt mười bảy ngày, thật sự là Mạnh Dương đến cứu ta…”

Người bị nêu tên chỉ hận không tìm được cái lỗ để Sởi xuống.

Sở Nhược Yên toàn thân run lên, khó tin nhìn về phía hắn:

“Ngươi… cũng biết Chuyện?”

Nếu Yến Trừng sớm đã cứu được Kỷ Hòa, thì lời vu hãm của A Giao căn bản không thể đả thương hắn!

Hắn nắm trong tay con át chủ bài ấy, bất kể là Đại Lý Tự hay Dự Vương, căn bản không làm gì nổi hắn!

Chỉ có một khả năng duy nhất

Hắn cố tình!

Sở Nhược Yên bỗng nhớ lại, trong ngục thiên lao của Đại Lý Tự, hắn vẫn trấn định, bảo nàng đi tra người mà A Giao gặp sau khi được thả…

Tất cả bỗng chốc sáng tỏ như tia chớp lóe lên trong đêm:

“Mọi Chuyện… đều là hắn sắp đặt từ trước đúng không? Hắn cố ý thả A Giao ra, muốn xem nàng ta sẽ đi tìm ai, từ đó lần theo manh mối bắt được kẻ chủ mưu. Nên hắn mới tự đưa mình vào ngục, cố tình mạo hiểm tính mạng đúng không?”

Mạnh Dương dù đang hoảng loạn cũng bị chấn động.

Không ngờ chỉ với vài lời của Kỷ Hòa, nàng đã đoán trúng tám chín phần chân tướng!

Hắn vội vàng nói:

“Đúng, nhưng công tử không phải cố ý giấu người, chỉ là Chuyện này quá nguy hiểm… Hắn sợ nếu xảy ra sai sót sẽ liên lụy đến người…”

“Liên lụy?”

Sở Nhược Yên bật cười lạnh,

“Là sợ liên lụy, hay sợ ta hành động lỗ mãng, làm hỏng kế hoạch của hắn?”

Mạnh Dương á khẩu không đáp.

Thật ra, vị thiếu phu nhân này quả thực giống hệt công tử — lời lẽ đều giống nhau!

Đêm đầu tiên khi thả A Giao ra, hắn từng hỏi công tử có nên báo với thiếu phu nhân không.

Khi ấy hắn đang sửa bấc đèn, lạnh lùng nói:

“Nàng nếu có tâm cơ, nói với nàng chẳng khác nào đưa nàng vào chỗ chết. Còn nếu nàng thật tâm muốn làm Tam thiếu phu nhân, khi biết ta bị giam trong ngục, sao có thể không liều mạng hành động, phá hỏng cả kế hoạch?”

Nhưng lời này tuyệt đối không dám để thiếu phu nhân biết, chỉ còn biết cúi đầu tạ tội liên tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-52-quen-mat-bo-mat-that-cua-han.html.]

Một trận gió lạnh thổi qua má.

Sở Nhược Yên nhớ lại những ngày qua nàng chạy đôn chạy đáo, thấp thỏm lo sợ…

Bỗng cảm thấy thật nực cười.

Nàng đã quá xem nhẹ Yến Trừng …

Tâm cơ như vậy, thủ đoạn như vậy, vì đạt được mục đích mà không tiếc mạo hiểm thân mình!

Chỉ riêng sự quyết tuyệt ấy, đừng nói Dự Vương hay Bình Tĩnh hầu, đến cả vị kia trong cung cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!

Chỉ có nàng là vẫn ngốc nghếch lo hắn không chịu nổi hình phạt trong ngục…

Nghĩ tới đây, Sở Nhược Yên xoay người rời đi.

Yến Văn Cảnh gọi với theo sau:

“Tam thẩm, người đi đâu vậy?”

Sở Nhược Yên đáp:

“Phủ Quốc công họ Sở!”

Nàng đã rời khỏi nhà quá lâu, ở bên Yến Trừng cũng quá lâu rồi.

Lâu đến nỗi gần như quên mất bản thân đến đây vì điều gì, quên mất bộ mặt thật của Yến Tam lang!

---

Phủ Quốc công họ Sở.

Khi Sở Nhược Yên trở về, Sở Hoài Sơn cũng có mặt. Thấy nàng, ông vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

“Yên nhi? Con sao lại về rồi?”

Tiểu Giang thị thấy nàng vẻ mặt mệt mỏi, tưởng nàng về cầu xin giúp đỡ, liền vội cảnh báo:

“Đại Tiểu thư , bây giờ hoàng thượng vẫn chưa tuyên bố thả An Ninh hầu, lúc này lão gia không thể ra mặt làm gì!”

“Bà câm miệng!”

Sở Hoài Sơn quát lớn,

“Hoàng thượng có nói hay không, thì An Ninh hầu cũng là con rể ta. Môn thân này cả kinh thành ai cũng biết, bà tưởng cứ không ra mặt là có thể tránh được à?”

Nói xong, ông đặt tay lên vai con gái, trầm giọng nói:

“Con yên tâm, phụ thân đã cùng mấy vị lão thần đồng lòng, ngày mai sẽ dâng sớ xin hoàng thượng xét xử công khai vụ án. Chỉ cần hắn Yến Tam lang thật sự không phạm tội đại nghịch bất đạo, ắt có thể trả lại trong sạch cho hắn!”

Sở Nhược Yên mắt đỏ hoe.

Cuối cùng không nhịn được mà nhào vào lòng cha:

“Phụ thân…”

Nước mắt nàng lặng lẽ tuôn rơi, khiến Sở Hoài Sơn hoảng sợ:

“Sao vậy? Là hắn Yến Tam lang bắt nạt con à?”

Nói rồi lại lắc đầu,

“Không đúng, hắn khi thì bị nhốt trong ngục, khi thì ở phủ họ Tào, không phải hắn… Chẳng lẽ là người nhà họ Yến?”

Sở Nhược Yên cắn chặt môi, lắc đầu.

Chỉ muốn nói với phụ thân đừng bận tâm nữa.

Tên Yến Tam lang kia chính là một khối băng — không thể sưởi ấm, cũng không thể tan chảy.

Nhưng tất cả những lời đó đều tan biến thành nước mắt.

Mấy ngày tiếp theo, nàng ở lại Bồ Đề viện.

Không màng thế sự, Tiểu Giang thị cũng biết điều không đến gây sự, trái lại còn được vài ngày yên bình.

Một hôm, cô mẫu Sở Tĩnh bỗng đến thăm.

Sở Nhược Yên đã lâu không gặp vị trưởng bối thân thiết này, vội vàng ra đón.

Vừa vào cửa, Sở Tĩnh đã trách:

“Trước kia ta bảo tỷ tỷ con khuyên con, đừng gả, đừng gả! Mà con thì sao? Cứ cố chấp cho bằng được. Bây giờ biết hối hận chưa?”

Sở Nhược Yên cúi đầu không nói, Sở Tĩnh lại thở dài:

“Ta biết con đang buồn phiền. Hắn Yến Tam lang đang yên đang lành lại bị vu oan thành kẻ g.i.ế.c cha hại anh, con thấy khó chịu cũng đúng. Nhưng cứ thế này mãi không phải cách, các con cũng phải nghĩ cách giải quyết chứ?”

Sở Nhược Yên chớp mắt.

Nàng cảm thấy hình như… cô mẫu đã hiểu lầm điều gì đó?

“Cô mẫu, Nhược Yên không phải vì Chuyện đó, mà là…”

“Ta biết, là Chuyện bà Thái phu nhân nhà họ Yến khiến con bực bội. Nhưng bà già đó giờ đã bị Nhị phòng Diêu gia đón đi rồi. Với tính nết độc đoán của Tiết thị, sau này bà ấy chắc chắn bị hành không ít. Những Chuyện này dù sao cũng không phải lỗi của Yến Tam lang. Con cũng đừng trút giận lên đầu hắn nữa. Thế này đi, hôm nay ta định đến thăm lão phu nhân nhà họ Tào, con theo ta đến đó, tiện gặp hắn một chút được không?”

Loading...