Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 46: Chưa Từng Được Chăm Sóc Như Vậy

Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:13:22
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Nhược Yên kinh hãi.

Nàng nhìn quanh xác nhận không có ai, rồi vươn tay khẽ vuốt qua đầu gối trái của chàng.

Không ngoài dự đoán, chân trái cũng khẽ co giật một chút, chỉ là mức độ nhẹ hơn chân phải đôi phần.

Nàng hít sâu một ngụm khí lạnh — chẳng lẽ lúc ấy hắn ra tay vẫn còn giữ lại một phần, cho nên gân cốt chưa hoàn toàn phế bỏ?

“Tiểu thư , nước lạnh và băng đã mang tới rồi!”

Sở Nhược Yên thu lại tâm tư, vội vàng thấm ướt khăn tay đặt lên trán hắn, rồi đặt từng viên băng vào dưới nách, kheo gối và vài chỗ khác, hy vọng có thể hạ nhiệt cho hắn.

Một canh giờ sau, người của Thái y viện đến.

Không ngờ lại là chính Chưởng viện Thái y — Trương viện phán thân chinh đến nơi!

Ông ta vừa nhìn thấy khăn mát và băng đá trên người Yến Trừng liền khẽ gật đầu, sau đó bắt mạch, sắc mặt lập tức đại biến: “Là ai ra tay độc ác như thế? Hầu gia vốn đã mang thương tích, lại còn chịu hình, nội thương phát hỏa — đây rõ ràng là muốn lấy mạng người!”

Sở Nhược Yên nghe ra sự lo lắng trong lời ông, vội hỏi: “Còn cứu được không?”

“May là còn kịp thời.”

Sở Nhược Yên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy xin làm phiền Trương viện phán.”

Trương viện phán được làm Chưởng viện Thái y, dĩ nhiên y thuật cao minh.

Một bộ kim châm vừa xong, thân nhiệt Yến Trừng rõ ràng đã hạ không ít.

“Phu nhân, mạng Hầu gia tạm thời giữ được rồi, nhưng mấy ngày tới ngàn vạn lần không thể bị thương nữa, tâm tình cũng không thể d.a.o động mạnh, tránh tái phát thương thế.”

Trương viện phán nói xong, lấy ra một bình dược nhỏ từ hòm thuốc: “Đây là ‘Cửu Ngọc Lộ Đan’ do lão phu luyện chế, có thể hoạt huyết thông mạch, bồi bổ nguyên khí. Đáng tiếc số lượng ít ỏi, mỗi ngày cho Hầu gia dùng hai viên, có thể hồi phục nhanh hơn.”

Sở Nhược Yên không ngờ ông ta lại hào phóng như vậy, trong lòng có chút do dự: “Loại thuốc này e là trân quý quá chăng?”

Trương viện phán lắc đầu: “Phu nhân chớ nghi ngờ, ba năm trước lão phu hành y cứu người ở Hồi Xuân Đường, suýt nữa bị người vu cáo hãm hại, là thế tử Yến gia cứu lão phu một mạng. Hôm nay lão phu chỉ là đang trả lại ân tình…”

Thì ra còn có ân oán như vậy.

Sở Nhược Yên yên tâm, ánh mắt rơi xuống chân Yến Trừng: “Vậy theo Trương viện phán xem, chân của tướng công ta… còn có thể đứng dậy được không?”

Trương viện phán ngẩn ra, rồi thực sự sờ xem xương khớp.

Vừa chẩn mạch xong đã mừng rỡ: “Kỳ lạ thật, lần trước lão phu khám cho Hầu gia, đoạn xương đó hoàn toàn không có phản ứng. Nhưng nay lại có dấu hiệu tái sinh…”

Sở Nhược Yên cau mày: “Ý của Trương viện phán là, chân tướng công ta có hy vọng hồi phục?”

Trương viện phán khẳng định: “Đúng vậy. Tuy hiện tại phản ứng chân trái chậm hơn chân phải, hồi phục sẽ chậm hơn, nhưng theo tiến triển này, chậm thì nửa năm có thể đứng lên, trong vòng hai năm, có thể đi lại như người bình thường!”

Sở Nhược Yên chậm rãi gật đầu, rồi đột nhiên rút trâm vàng kề vào cổ họng ông ta: “Trương viện phán, chẳng phải ta không tin người, nhưng việc này hệ trọng, người phải thề sẽ không nói ra ngoài.”

Trương viện phán cười mắng: “Tiểu nương tử ngươi thật đa nghi quá. Lão phu nếu muốn hại hắn, còn cần tự mình chạy đến đây sao? Thôi được, nể mặt Yến thế tử, lão phu thề — nếu để lộ ra ngoài, ta sẽ mắc bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa, được chưa?”

Không thể tự chữa cho mình — là nỗi thống khổ lớn nhất của người làm y!

Sở Nhược Yên lúc này mới buông tay, quỳ gối hành đại lễ: “Đắc tội rồi.”

Trương viện phán xách hòm thuốc rời đi.

Một bên, Yến Văn Cảnh đã nhịn rất lâu, lúc này mới hỏi: “Tam thẩm, ông ấy nói gì vậy? Chân của tam thúc có thể khỏi sao?”

Sở Nhược Yên khẽ “ừ” một tiếng, rồi kéo hắn lại dặn dò: “Văn Cảnh, Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Nếu truyền ra, tam thúc con có thể mất mạng…”

Xét theo thủ đoạn của Bình Nam Hầu, Dự Vương — có thể để Yến Trừng sống đến giờ, e là nhờ vào đôi chân bị phế này.

Dù sao thì một kẻ tàn phế, dù thế nào cũng không thể gây ra sóng gió. Nhưng nếu hắn đứng lên được, mọi Chuyện sẽ không như cũ nữa.

Yến Văn Cảnh nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Tối đó, Sở Nhược Yên không rời nằm suốt canh đêm, may mà tới nửa đêm, Yến Trừng tỉnh lại.

Trong cơn mê man, hắn cảm thấy trên trán có gì đó, đưa tay gỡ ra, là một chiếc khăn ướt, vẫn còn mát lạnh.

Yến Trừng ngẩn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-46-chua-tung-duoc-cham-soc-nhu-vay.html.]

Khi ở tướng quân phủ, hắn đã sốt cao mấy lần, mỗi lần đều không ai ngó ngàng tới, chỉ có hai lần được Yến Tuấn phát hiện, phải cõng hắn giữa đêm đi tìm đại phu…

Nhưng ngay cả kẻ đó cũng chưa bao giờ đắp khăn mát cho hắn, huống hồ là khăn ướt mới thay.

Hắn cúi đầu nhìn, lập tức thấy người đang canh bên cạnh.

Tóc đen như mực xõa dài, nữ tử có vẻ đã quá mệt mỏi, nhắm mắt lại, gục bên giường nghỉ ngơi.

Tay nàng còn nắm chiếc khăn vừa thay ra, ánh lửa nhảy múa soi lên gương mặt nàng một lớp sáng dịu dàng.

Yến Trừng nhìn đến xuất thần.

Hắn chưa từng được ai chăm sóc như thế.

Đến mức trước cảnh tượng này, trong lòng hắn bỗng thấy luống cuống.

“À… chàng tỉnh rồi…”

Nữ tử giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn, theo phản xạ vươn tay sờ trán hắn.

Lần đầu tiên, Yến Trừng không né tránh.

“Tốt rồi, đã hạ sốt. Ta đi lấy thuốc cho chàng…”

Nàng vừa nói vừa định đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu khiến chân tê cứng, không cẩn thận ngã nhào về phía trước.

“Cẩn thận!”

Yến Trừng vội vươn tay kéo, khiến cả người nàng ngã ngửa ra phía sau…

Bốp!

Đầu Sở Nhược Yên đập vào n.g.ự.c hắn, va vào vết thương, đau nhói đến xé lòng.

Hai người đồng thời mở miệng hỏi:

“Chàng không sao chứ?”

“Cô không sao chứ?”

Không khí lặng đi một thoáng, rồi cả hai dường như đều thấy xấu hổ, vội vàng tránh ánh mắt nhau.

Sở Nhược Yên vội vàng bò dậy: “Ta không sao, có làm chàng đau không?”

Yến Trừng lắc đầu.

Sở Nhược Yên nói tiếp: “Vậy, vậy ta đi lấy thuốc cho chàng…”

Nàng nói rồi vội vã rời đi, như chạy trốn, Yến Trừng nhìn bóng lưng nàng, thật lâu sau mới thu lại ánh mắt.

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói vang lên, Mạnh Dương mới lúng túng bước ra từ góc khuất: “Khụ… công tử, cái đó… thuộc hạ cái gì cũng chưa thấy gì cả.”

Yến Trừng liếc hắn một cái, nhàn nhạt: “Nói chính sự.”

Mạnh Dương lập tức nghiêm mặt: “Công tử, đã tra ra rồi, đúng là Bình Tĩnh Hầu Tô Nam Thiên! Đệ đệ hắn là Tô Nam Hà năm đó nhập ngũ, cưỡng đoạt dân nữ, g.i.ế.c lương dân rồi khai man công trạng, bị đại tướng quân xử tử. Kẻ này bề ngoài giả vờ đại nghĩa diệt thân, kỳ thực luôn chờ cơ hội báo thù!”

“Hắn không biết từ đâu tìm ra A Giao, dò được rằng Tết Nguyên Tiêu năm ngoái ngài và thế tử sẽ đến Vọng Sương Lâu, liền sắp xếp đám con nhà quyền quý, dựng nên màn kịch đó…”

Nói đến đây, Mạnh Dương không nhịn được mà khuyên: “Công tử, ngài cũng đừng quá tự trách. Lúc ấy tình thế như thế, dù ngài không ra tay, thế tử cũng sẽ không nhịn được đâu.”

Ánh mắt Yến Trừng lạnh lẽo: “Nhưng người cứu nàng là ta, cũng chính ta đưa nàng vào Yến gia.”

Mạnh Dương còn định nói thêm, hắn giơ tay ngăn lại: “Nói tiếp đi.”

Mạnh Dương bất đắc dĩ: “Lần này ra quân, vốn không định mang nữ quyến theo. Là A Giao cầu xin phu nhân, nói nguyện làm nô tỳ bên cạnh thế tử… Ngài cũng biết từ khi thế tử phu nhân qua đời, thế tử chưa từng đụng tới nữ nhân khác. Phu nhân thấy nàng dung mạo tương tự, lại thành tâm, nên lén đưa theo đến Hàm Cốc Quan. Thế mới để nàng có cơ hội ra tay.”

Yến Trừng không nói lời nào.

Mạnh Dương đành tiếp tục: “A Giao trốn khỏi nơi chúng ta, người đầu tiên nàng đến gặp là Bình Tĩnh Hầu. Sau đó…”

Hắn ngập ngừng.

Yến Trừng ngẩng đầu nhìn hắn, Mạnh Dương mới nghiến răng nói: “Sau đó Bình Tĩnh Hầu đưa nàng đến phủ Thái phó Vinh gia!”

Loading...