Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 44: Minh Hữu

Cập nhật lúc: 2025-06-23 02:53:11
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ta."

Sở Nhược Yên đứng dậy, nói: "Tiên sinh giảng rất hay, nhưng thiếp thân có điều chưa rõ, muốn thỉnh giáo một hai."

Liễu Xuân Vinh thấy là một tiểu nương tử, sắc mặt dịu xuống đôi chút: "Ngươi muốn hỏi gì?"

"Những điều tiên sinh nói trong sách, là thật sao?"

"Đương nhiên là thật!"

"Vậy sao?" Sở Nhược Yên nhẹ giọng hỏi, "Vậy chẳng hay tiên sinh có tận mắt chứng kiến?"

"Chuyện này..."

"Vậy hẳn là đích thân nghe được? Không biết tiên sinh là chức quan gì trong quân doanh, mà có thể nói rõ từng lời từng câu của tướng sĩ nơi sa trường như vậy, xem ra hẳn là người thân cận bên đại tướng quân rồi."

Nàng chậm rãi nói, khiến đám người trong sảnh cũng bắt đầu nhận ra không ổn.

Một vị tiên sinh kể Chuyện, làm sao có thể biết rõ mồn một lời lẽ của binh sĩ trên chiến trường?

Liễu Xuân Vinh vội quát lớn: "Ngươi là tiểu nương tử tửu lâu nào tới đây gây rối? Nếu không nghe nổi thì mau cút đi, đừng làm lỡ thời gian của người khác!"

Sở Nhược Yên hơi nhướng mày, Tô Đình Quân lúc này đứng dậy: "Nàng là khách quý ta mời đến, Liễu tiên sinh, xin cẩn ngôn!"

Liễu Xuân Vinh nhận ra thiếu gia của mình, lập tức khom người hành lễ.

Lúc này, chưởng quầy vội vã chạy đến, muốn kéo Tô Đình Quân sang một bên.

Không ngờ Tô Đình Quân nói: "Không có gì không thể nói, có gì cứ nói ở đây."

Chưởng quầy khó xử, đành hạ giọng nói: "Thế tử gia, vị Liễu tiên sinh này là Hầu gia bỏ tiền mời đến, tiết mục hôm nay 《Hàm Cốc Quan》 cũng là đích thân ngài chọn..."

"Cái gì? Là phụ thân ta?" Tô Đình Quân thất thanh.

Sở Nhược Yên từ từ cúi mắt.

Không sai, nếu là Bình Tĩnh Hầu, thì mọi Chuyện đều hợp lý rồi.

Hắn trước tiên bày trò Tiểu thư bị làm nhục tại Vọng Sương Lâu, khiến Yến Trừng ra tay cứu giúp.

Sau đó để A Giao tiếp cận Yến Tuấn bằng nhan sắc, trộm bản đồ phòng thủ, đổ hết tội danh lên đầu Yến Trừng.

Hiện tại lại dùng Chuyện kể Chuyện để kích động dân chúng buộc tội Yến Trừng...

Từng bước tính toán kỹ càng như vậy, chẳng trách trong giấc mộng, Yến Trừng lại tru di cả nhà hắn!

"An Ninh Hầu phu nhân, việc này nhất định có hiểu lầm, phụ thân ta xưa nay luôn kính trọng đại tướng quân Yến gia, tuyệt không thể ra tay với An Ninh Hầu, tất có kẻ gian giở trò sau lưng!"

Tô Đình Quân kiên quyết nói, ánh mắt Sở Nhược Yên nhìn hắn càng thêm phức tạp.

Hắn biết chăng?

Hay là không biết?

Nhưng bất kể là biết hay không, Tô gia và Yến gia... từ nay đã là kẻ địch không đội trời Sởng!

"Tô thế tử, hôm nay đa tạ ân tình, tương lai thiếp thân sẽ hoàn trả."

Tô Đình Quân còn muốn nói gì đó, nàng đã quả quyết xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia, trong lòng Tô Đình Quân thấp thỏm bất an, như thể lần gặp sau sẽ chẳng còn là bằng hữu...

---

Ngoài Vọng Sương Lâu.

Mạnh Dương không biết đã đến từ lúc nào.

Hắn đứng cạnh xe ngựa, thấy nàng ra thì vội lên tiếng: "Đã điều tra rõ rồi, sau khi A Giao trốn ra, người đầu tiên nàng ta gặp là—"

"Suỵt!"

Sở Nhược Yên ngắt lời hắn, "Để ta đoán thử, là Bình Tĩnh Hầu?"

Mạnh Dương kinh hãi: "Phu nhân sao lại biết?"

Tim Sở Nhược Yên càng thêm trĩu nặng.

Bình Tĩnh Hầu Tô Nam Thiên, là trụ cột văn thần trong triều, cớ sao lại làm Chuyện như vậy?

"Có chứng cứ không?"

"Không có, Bình Tĩnh Hầu làm việc cực kỳ kín kẽ, chỉ gặp A Giao một lần, sau đó lập tức đưa nàng ta tới phủ người thứ hai..."

"Là ai?"

Mạnh Dương vốn ăn nói thẳng thắn, lần này lại do dự mãi mới thốt ra cái tên: "Rong Thái phó."

Rong Thái phó?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-44-minh-huu.html.]

Mắt đẹp của Sở Nhược Yên trừng to, chỉ nghe Mạnh Dương hằn học nói tiếp: "Không rõ Thái phó nghĩ thế nào, sau khi gặp A Giao cũng chẳng nói gì với công tử chúng ta, mà trực tiếp đưa nàng ta vào cung Yến thánh! Lúc đó vừa hay Thượng thư Tào cũng có mặt, Hoàng thượng nổi giận, lập tức hạ lệnh bắt người, nên mới có màn ngay trong tang lễ bắt giữ ở trong thành!"

Sở Nhược Yên nghe mà suýt bật cười.

Trước là Dự vương, sau là Bình Tĩnh Hầu, những người đó dù sao cũng là người ngoài.

Còn Thái phó... Yến Tuấn là con rể ruột của ông ta, hai nhà là thông gia, thế mà ông ta cũng không tin Yến Trừng?

Yến tam lang rốt cuộc đã phạm vào thiên điều gì?

"Phu nhân, tiếp theo chúng ta làm sao? Có cần đi tìm Rong Thái phó không?"

"Không cần."

Người đã bị đưa tới trước mặt hoàng đế, giờ tìm ông ta cũng vô dụng.

Sở Nhược Yên trầm ngâm một lát: "Tới phủ Tào gia, gặp Tào Dương!"

"Tào thượng thư?"

"Không sai, Dự vương tâm địa hiểm ác, công tử nhà ngươi một thân một mình ở Đại Lý Tự, ta sợ chàng chịu không nổi."

Sở Nhược Yên còn chưa nói hết, nhiều người cùng bày mưu tính kế như vậy, một mình bọn họ khó lòng chống đỡ.

Lúc này cần nhất, chính là kết minh với một hai đồng minh!

---

Phủ Tào gia.

Tào lão phu nhân nghe nói Sở Nhược Yên tới, mừng rỡ vô cùng, ăn cơm trưa cũng thêm một bát.

Nghe nàng muốn gặp Tào Dương, liền không nói hai lời mà sai người đi gọi hắn từ bộ Hộ về.

"Mẫu thân, nhi tử đang bận chính sự, có Chuyện gì gấp gáp mà nhất định lúc này—"

Chưa dứt lời, Tào Dương đã thấy Sở Nhược Yên.

Nàng cười nhẹ nhàng ngồi bên cạnh mẫu thân hắn, khiến hắn tối sầm mặt, quay đầu toan rời đi.

"Đứng lại!" Tào lão phu nhân quát, "Mẹ ngươi là ác quỷ dọa người chắc? Thấy là muốn chạy?"

Tào Dương khổ sở trong lòng: "Mẫu thân, lần trước nhi tử đã phá lệ giúp nàng ta, lần này chẳng lẽ lại—"

"Không bảo ngươi giúp, lần này Sở nha đầu đến là để cảm tạ chúng ta đó, ngươi xem, còn tự tay thêu hương nang nữa, kỹ nghệ, mũi kim này, giống hệt như Tĩnh nhi nhà ta!"

Tào Dương nhìn cái hương nang mẫu thân quý không rời tay kia, dù nhìn ngang dọc cũng chẳng thấy ra hình hoa gì.

Nhưng lại không thể làm mẫu thân cụt hứng, đành nói: "An Ninh Hầu phu nhân, ngươi có gì muốn nói với bổn quan sao?"

Sở Nhược Yên thuận thế đứng lên: "Tào lão phu nhân, vậy thiếp thân xin ra ngoài cùng đại nhân một lát."

"Đi đi đi, sớm giải quyết Chuyện của phu quân ngươi, mới có thể an tâm đến ngồi cùng ta. À, lần sau tới nhớ ghé tiệm Trương ký mua vài gói bánh hoa mai, ta và cô ngươi xưa kia mê mẩn bánh chỗ đó lắm."

Sở Nhược Yên cười đáp lời, Tào Dương nghe mà gan đau thắt.

Còn có... lần sau?

---

Thư phòng Tào phủ.

Sở Nhược Yên ngồi xuống, hắn chẳng khách khí: "An Ninh Hầu phu nhân, ngươi hết lần này tới lần khác tìm tới, rốt cuộc có mục đích gì?"

Sở Nhược Yên cười nhạt: "Tào đại nhân cần gì căng thẳng như thế, lần trước ngài đã giúp thiếp thân, thiếp còn chưa kịp cảm tạ."

Tào Dương hừ một tiếng, lại nghe nàng nói: "Cao Dịch về chắc hẳn đã nói với ngài, Dự vương lòng dạ hiểm độc, phu quân thiếp một thân một mình ở Đại Lý Tự, chỉ e nguy hiểm đến tính mạng..."

"Chuyện này ngươi không cần lo, đêm qua bản quan đã cử người bảo vệ, sau này nếu Dự vương muốn thẩm vấn, tất phải báo trước cho bản quan, bản quan cũng sẽ đích thân đến nơi."

Ý là: sẽ không để Dự vương làm bậy.

Nhưng Sở Nhược Yên chỉ hỏi: "Tào đại nhân, Dự vương là tông thân hoàng thất, lại là chủ thẩm vụ án này, nếu hắn muốn dùng đại hình, ngài ngăn nổi sao?"

Tào Dương thoáng sững, nhíu mày: "Vậy ngươi muốn sao?"

Sở Nhược Yên đứng dậy, chắp tay hành đại lễ: "Thiếp thân muốn thỉnh cầu đại nhân tương trợ, cứu phu quân thiếp ra khỏi ngục."

Trong thư phòng, không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Tào Dương dường như cũng bị lời nàng làm chấn động, không khỏi nói: "Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Hiện nay không chỉ hoàng thượng, văn võ bá quan và cả thiên hạ đều dõi theo hắn, ngươi định cứu hắn ra bằng cách nào?"

Sở Nhược Yên chỉ đáp: "Thiếp thân tự có cách, chỉ cần đại nhân nói: nguyện hay không nguyện."

Tào Dương cười khẩy: "An Ninh Hầu phu nhân, có phải ngươi nhầm rồi không, bản quan và Yến gia ngươi không có giao tình, càng chẳng có ân nghĩa, vì cớ gì phải mạo hiểm vì các ngươi?"

Sở Nhược Yên sớm đoán được hắn sẽ nói vậy, ngẩng mắt, từng chữ rành rọt:

"Chỉ dựa vào Tiểu Mãn, dựa vào bà nội của chàng, dựa vào việc trước đây đại nhân từng muốn cứu lấy ba trăm mạng người vô tội ấy!"

Loading...