Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-08-10 05:57:41
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan sai trông thấy , vội cúi thi lễ:
“Thì là điện hạ Tần vương. Bẩm điện hạ, hôm nay Thủ phụ cùng phu nhân ghé tửu lâu nghỉ chân, chẳng ngờ ác nhân vu hãm, rằng phu nhân lén lút tư hội cùng khác. Việc kinh động đến cả Lễ bộ Thượng thư là Từ đại nhân cùng Ngự sử lão gia Dư lão, khiến sự rối ren. Vì tra rõ chân tướng, trả trong sạch cho phu nhân, nên mới lệnh bọn hạ quan thỉnh Phùng cô nương cùng nha đến hỗ trợ điều tra.”
Lời là cực kỳ uyển chuyển, song Mộ Dung Cẩn vẫn ẩn ý:
“Ý các ngươi là, việc liên quan đến A Anh? Nực !”
Bọn quan sai vội quỳ xuống, trong lòng Phùng Anh cũng nổi sóng cuộn trào.
Cái gì? Hóa tư hội với Công tử Lang Sở Trường Lạc?
Người đó là Yến Trừng ?!
Nàng lập tức hiểu rõ bản trúng kế, hơn nữa đối phương hẳn từ chỗ hai nhà Từ, Dư mà nguồn tin là do nàng tiết lộ. Vậy thì, tuyệt đối thể đến Thuận Thiên phủ!
“Cẩn ca, A Anh !” – Phùng Anh ngẩng đầu, thần sắc đau khổ, nước mắt rưng rưng – “Vài ngày nay, A Anh hề bước chân khỏi cửa, thực chẳng gì chuyện Thủ phụ đến... Chỉ là, A Anh vì chột mà , mà bởi Thuận Thiên phủ là công môn, nữ nhi bước , e sẽ tổn hại danh tiết.”
Mộ Dung Cẩn khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát :
“Vậy , bản vương sẽ ngươi đến Thuận Thiên phủ một chuyến. Còn nha của ngươi cũng theo bản vương . Chúng quang minh lạc, tự nhiên sợ Yến Trừng điều tra!”
Phùng Anh trong lòng chấn động. Tiểu Đái là tâm phúc của nàng, nếu chịu nổi ép hỏi mà khai …
giờ phút cũng thể khước từ, đành hung hăng trừng mắt Tiểu Đái:
“Vậy ngươi theo Cẩn ca một chuyến. Nhớ kỹ, chuyện từng thì tuyệt đối nhận. Có Cẩn ca ở đó, sẽ ai dám dùng hình với ngươi!”
Ý tứ trong lời rõ ràng: dù thế nào cũng cắn răng nhận tội. Tiểu Đái vội vã gật đầu nhận lời.
Thế nhưng bao lâu khi hai rời , một nhóm nữa xông .
Người dẫn đầu là Mạnh Dương, tủm tỉm chắp tay:
“Phùng cô nương, đại nhân nhà đoán rằng Tần vương ở đây, e khó mời cô nương, nên đặc biệt sai thuộc hạ chờ một lúc, đợi Tần vương rời mới đến thỉnh .”
Phùng Anh trợn tròn mắt: “Ngươi!”
Nửa canh giờ , hậu nha Thuận Thiên phủ.
Yến Trừng cùng Sở Nhược Yên nhàn nhã thưởng , khác thì chẳng an như , kẻ thì lo lắng, thì mà như chông, ai cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng cũng thấy tiếng bước chân vọng , Từ Thượng thư lập tức bước nhanh đón:
“Là Tần vương điện hạ đến ? Mau mời !”
Mộ Dung Cẩn gật đầu, đám trong nha môn đều vội hành lễ.
Yến Trừng chắp tay hờ hững, lưng :
“Phùng gia nữ tử đến ?”
Mộ Dung Cẩn cau mày:
“Nơi đây là công môn trọng địa, nữ tử tùy tiện , tổn danh bất lợi.”
“Ồ?” – Yến Trừng nhạt – “Vậy thì là bản Thủ phụ suy nghĩ chu , tổn hại thanh danh phu nhân .”
Hắn nhàn nhã sang Sở Nhược Yên – “Phu nhân thể tha cho vi phu chăng?”
Lời mỉa mai rõ rành rành!
Mộ Dung Cẩn nhịn nữa, quát:
“Thủ phụ Yến , Trường Lạc huyện chủ! Bản vương , vì chuyện của lệnh nên hai oán trách A Anh nhiều, nhưng nàng tuyệt tâm cơ hiểm độc, càng thể hãm hại các vị!”
Sở Nhược Yên chống trán, suýt nữa đập đầu bàn mà thở dài, chỉ hận thể mở đầu xem rốt cuộc Phùng Anh hạ cổ gì lên .
Yến Trừng nhướng mày:
“Từ lão, đến, còn chờ gì nữa?”
Lão nhân khập khiễng bước tới, ghé tai Tiểu Đái vài câu, đó lấy một vật đưa cho nàng xem.
Nha vốn nhất quyết mở miệng, sắc mặt lập tức đại biến, “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
“Nô tỳ khai! Nô tỳ khai hết! Là cô nương.”
“Tin tức Trường Lạc huyện chủ tư tình là cô nương bảo nô tỳ mua chuộc kể chuyện lan truyền khắp nơi! Sau khi huyện chủ tư hội riêng, cũng là cô nương sai nô tỳ bẩm báo các vị đại nhân, mượn tay các ngài bắt tại trận! Nô tỳ dám dối, mong các vị đại nhân xét nhẹ tội trạng!”
Mộ Dung Cẩn biến sắc, lao tới túm lấy vai nàng:
“Ngươi đang bậy cái gì đó? Sao dám vu oan cho cô nương của !?”
Tiểu Đái sợ đến hồn phi phách tán, chỉ lắc đầu liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-266.html.]
Hắn phắt đầu, quát Từ lão:
“Ngươi cho nàng xem cái gì? Lấy đây!”
Từ lão về phía Yến Trừng, thấy gật đầu, liền mở một chiếc khăn tay.
“Là khăn của A Anh, ngươi lấy từ ?” – ánh mắt Mộ Dung Cẩn như bốc lửa, nhưng Từ lão chỉ đáp –
“Điện hạ lão phu gì với nha đầu ?”
Tần vương khựng , chỉ lão nhàn nhạt :
“Lão phu bảo rằng: Phùng cô nương nhận hết . Nếu nàng còn khai, thì tội danh sẽ đổ cả lên đầu một nàng.”
Mộ Dung Cẩn như sét đánh, rằng Từ lão hề dối!
Nha môn thẩm án thường dùng thủ đoạn — chia rẽ xét hỏi, từ đó tìm lời cung xác thực nhất!
A Anh nàng… thật sự mưu hại phu phụ Thủ phụ ?
Hắn loạng choạng lùi về hai bước.
lúc , bên ngoài vang lên tiếng bước chân, kèm theo đó là một giọng lạnh lẽo oán độc:
“Tiện tỳ, ngươi dám vu hãm chủ tử !”
Mộ Dung Cẩn ngẩng đầu trong mơ hồ, chỉ thấy Phùng Anh xông , tát cho Tiểu Đái mấy cái, tiếng bạt tai vang giòn, gương mặt dữ tợn đến nỗi chẳng còn giống nàng mà từng quen !
Tiểu Đái đánh rơi cả răng, miệng đầy máu, òa lên:
“Nô tỳ dối, thật dối! chuyện Nhị cô nương nhà họ Sở đẩy xuống nước ở yến tiệc Khúc Giang, cũng là cô nương sai tay! Còn bà mụ họ Kiều…”
Chưa dứt lời, Phùng Anh bịt chặt miệng nàng, thấp giọng đe dọa:
“Ngươi cần mạng của ngươi nữa ?”
Tiểu Đái hoảng hốt cực độ, một lát buông xuôi chống cự.
Phùng Anh buông tay, chỉ thấy nàng dập đầu chạm đất, nức nở:
“Là… là nô tỳ ma xui quỷ khiến, tham sống sợ tội mới vu oan cho cô nương, tất cả đều do nô tỳ , nô tỳ đáng chết!!”
Nói liền rút vật gì đó nuốt , chớp mắt liền thất khiếu chảy máu.
Khi ngã xuống đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, dường như đang van nài Phùng Anh đừng hại nàng nữa.
Phùng Anh chẳng thèm liếc mắt, chỉ thở dài nhẹ nhõm dậy, chắp tay hướng về phía Yến Trừng và Sở Nhược Yên:
“Thủ phụ, huyện chủ, bên cạnh Phùng Anh kẻ ác nô như , thật sự khiến hai vị chịu thiệt, Phùng Anh xin nhận tội…”
Vừa , liếc Yến Trừng một cái đầy ẩn ý.
Quả nhiên, vẫn để tâm đến nàng!
Nếu , sai Mạnh Dương mời nàng đến, để ngăn Tiểu Đái sự thật?
Yến Trừng ánh mắt đến mà cảm thấy khó chịu, may mà bên cạnh giọng dịu dàng vang lên:
“Phùng cô nương, rốt cuộc là ác nô trung nô, thực khó phân định. Tần vương hình như cũng nghĩ …”
Phùng Anh trong lòng bỗng chấn động — nàng quên mất “đường lui” !
Vội đầu, nắm lấy tay Mộ Dung Cẩn, dịu giọng:
“Cẩn ca, xin , thật sự Tiểu Đái sẽ chuyện tày đình như …”
Vừa bước đến gần , nhưng đối phương đột ngột quát lớn:
“Đứng !”
Phùng Anh sững , kinh ngạc :
“Cẩn ca? Thiếp là A Anh mà…”
Mộ Dung Cẩn thần sắc mơ màng, như kẻ đả kích nặng nề, thì thào:
“Không, ngươi A Anh mà quen … A Anh , tâm địa thuần lương, đối nhân xử thế ôn hòa, từng tay đánh ai, càng thể… càng thể bức tử hạ nhân!!”
Cái c.h.ế.t của Tiểu Đái, mắt ai cũng là .
Chẳng qua vạch trần, là bởi đắc tội với Phùng gia và hậu thuẫn của họ mà thôi — tấm "Đan thư thiết khoán" danh chấn thiên hạ!
Phùng Anh siết chặt nắm tay, vẫn từ bỏ lá bài lợi hại :
“Cẩn ca, hiểu lầm , thể bức tử hạ nhân…”