Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 258: Vô Cùng Nhớ Nhung Tào Dương

Cập nhật lúc: 2025-08-08 23:54:26
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đan thư thiết khoán đưa , trong ngoài cung điện tức khắc đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Ngay cả Hoàng đế và Thái hậu cũng dậy, khẽ cúi đầu tỏ lòng tôn kính.

Phùng lão thái công trong lòng đắc ý vô cùng, phóng mắt khắp thiên hạ, ai vinh dự độc nhất vô nhị như thế ?

Ông ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đến trình thẻ bài bằng sắt mặt vua:

“Hoàng thượng! Khi tiên đế còn tại thế, từng hứa với lão thần, ban cho Phùng gia đan thư thiết khoán , miễn tội tử cho con cháu Phùng gia. Lão thần vẫn luôn dè dặt, từ khi thỉnh cầu tiên đế một xong thì từng dám mở miệng nữa. Nay, khẩn cầu hoàng thượng khai ân, tha tội cho tiểu nhi của thần!”

Hoàng đế trong lòng giận sôi, chuyện liên quan đến đại nghĩa hiếu đạo, còn ồn ào đến mức ai nấy đều , mà che giấu nổi?

ngoài mặt vẫn nghiêm trang nhận lấy đan thư thiết khoán, đặt lên long ỷ.

Ngài cúi thi lễ, đầu lạnh giọng:

“Vẫn là Phùng lão khanh lựa thời cơ, chọn đúng lúc mấu chốt nhắc đến tiên đế, thật khiến trẫm khó mà cự tuyệt.”

Phùng lão thái công bất giác rùng — đây rõ ràng là ngầm chỉ ông đang ép vua!

Phía , Phùng Anh lập tức quỳ xuống:

“Hoàng thượng, Thái hậu, tổ phụ cũng là bất đắc dĩ. Chuyện của tổ mẫu, thực tình Phùng gia chúng thần hề …”

Lời nàng thốt , Lâm Vận Thi bật lạnh:

“Phùng cô nương, trong chùa Hộ Quốc đều thể chứng, hậu sự của tổ cô , đều là do Phùng gia phái đến lo liệu. Nay , e rằng quá miễn cưỡng chăng?”

Phùng lão thái công trong lòng trầm xuống — nguyên vốn định phái xử lý sạch sẽ chuyện Phùng Lâm thị, ngờ biến thành nhược điểm của chính .

Ông liếc mắt cháu gái, chỉ thấy Phùng Anh mấp máy môi, âm thầm một cái tên.

Phùng lão thái công lập tức như bừng tỉnh: , ông quên mất nàng chứ!

“Hoàng thượng! Lão thần dám thề với trời, chuyện Lâm thị qua đời, thậm chí mấy hôm còn nhận thư tay của bà , ở chùa Hộ Quốc an vô sự, vì mới yên tâm cho chuẩn khúc giang yến cho Anh nhi!”

Lời rành rọt dứt khoát, đến cả Hoàng đế cũng thoáng d.a.o động:

“Một bên Phùng gia bạc đãi chính thất, bên thì thề thốt chuyện c.h.ế.t chóc, rốt cuộc ai mới là thật?”

Lâm Vận Thi toan mở miệng, song nhớ lời Huyện chủ từng dặn: “Phùng gia giảo hoạt khó lường”, bèn nén , xem bọn họ định bày trò gì.

Trong điện Phụng Thiên, khí căng như dây đàn.

Hoàng đế nhíu mày: “Hình bộ, ngươi .”

Đậu Tư Thành âm thầm kêu khổ — Phùng gia thể đắc tội, còn Lâm gia tuy quan chức nhỏ, lòng dân hậu thuẫn…

Mắt xoay chuyển, liền :

“Hoàng thượng, vi thần cho rằng Đại Lý tự khanh xa thấy rộng, nhất định thể vì hoàng thượng phân ưu!”

Đại Lý tự khanh trừng mắt , sang Thuận Thiên phủ doãn.

Nào ngờ đối phương nhanh chân hơn một bước:

“Hoàng thượng, vi thần cũng cho rằng Đại Lý tự chủ quản hình ngục, tất thể phán đoán rõ ràng!”

Sắc mặt Đại Lý tự khanh lập tức trắng bệch, quỳ rạp xuống:

“Hoàng thượng, vi thần…”

“Đủ !” Hoàng đế giận dữ quát — ba đá bóng qua , ngài ?

Tiếc rằng Tào Dương ngã xuống, chức Đại Lý tự khanh đành để một kẻ bất tài đảm nhiệm.

Giây phút , Hoàng đế khỏi vô cùng nhớ nhung Tào Dương.

Sở Hoài Sơn thấy thời cơ chín, liền lên tiếng:

“Hoàng thượng, kỳ thực điều tra việc khó. Lâm gia Phùng gia cử lo liệu hậu sự cho lão phu nhân, chỉ cần triệu bộ hầu trong Phùng phủ lên, để Lâm gia… tất nhiên, nếu Phùng lão thái công tin, cũng thể mời nhóm đại hòa thượng chùa Hộ Quốc đến, hai bên đối chất, tự khắc phân rõ trắng đen.”

“Hay lắm!” Mắt Hoàng đế sáng lên, nhưng Phùng lão thái công vội la lên: “Hoàng thượng!”

Người ông phái đến chùa Hộ Quốc còn kịp xử lý sạch sẽ, giờ đối chất chẳng lộ tẩy ngay ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-258-vo-cung-nho-nhung-tao-duong.html.]

Phùng Anh lập tức hiểu ý tổ phụ, vội vàng :

“Hoàng thượng, thần nữ nhớ ! Mấy hôm đến báo tin mẫu thần nữ bình an, chính là từ phủ Bình Tây bá!”

“Phủ Bình Tây bá?”

Hoàng đế ngẩn , chợt nhớ — Phùng gia con cháu đông, Phùng lão thái công chỉ hai trai một gái, mà con gái hình như chính là gả phủ Bình Tây bá.

Phùng lão thái công cũng :

“Lão thần cũng nhớ , đúng là bên cạnh Vân nương. Khi tuy nghi ngờ, nhưng nội tử mắc lao bệnh, khó giữ mạng sống, song dù gì cũng là sinh mẫu của Vân nương, nên cũng nghĩ nhiều. Nay nghĩ , e là…”

Lâm Vận Thi trong lòng lạnh một tiếng — lắm, đẩy con gái gánh tội ?

Quả nhiên, Hoàng đế nổi trận lôi đình:

“Người ! Truyền Phùng Vân điện!”

Phủ Bình Tây bá.

Thánh chỉ còn đến, Phùng Vân giận đến bốc khói.

Bà mụ bên khuyên nhủ:

“Phu nhân, nên nghĩ thoáng một chút, tuy bá gia sủng ái Phượng di nương, nhưng phu nhân mới là chính thất trong phủ…”

“Chính thất gì chứ? Ngươi từng thấy ai chính thất mà sống uất ức thế ?”

Nàng đè thấp giọng, nhanh:

“Từ khi mang thai, bá gia rước cái tiện nhân phủ. Giờ sinh con xong gần năm , mà bá gia vẫn chịu trở phòng … Hừ! Nói cũng tại con tiện phụ ! Nếu cha ruồng bỏ mà đuổi , nhà mẫu đẻ hậu thuẫn, thì đến nỗi sống nhục nhã như hôm nay?”

Ngay lúc , một nha bưng đến một chiếc khóa vàng:

“Phu nhân, nhà họ Lâm sai đưa đến, là mẫu gửi tặng, mừng tiểu công tử tròn trăm ngày…”

Chưa dứt lời, Phùng Vân túm lấy chiếc khóa vàng, ném mạnh xuống đất:

“Mang đồ của mụ già c.h.ế.t tiệt đến gì? Chưa đủ xúi quẩy ?”

Nha hoảng sợ quỳ xuống, tiếng động cũng khiến đứa trẻ trong tã lót bừng tỉnh, oa oa lớn.

“Khóc, , ! Suốt ngày chỉ ! Phiền c.h.ế.t !”

Phùng Vân ôm đầu, thét lên:

“Cớ gì khổ sở thế !”

kịp gào lâu, Bình Tây bá bước .

Phùng Vân còn kịp mừng rỡ, y cảnh cáo:

“Hoàng thượng truyền nàng cung, dường như liên quan đến Phùng gia. Nàng nên tự cân nhắc rõ ràng, điều gì nên , điều gì nên, chớ lôi kéo cả phủ chúng !”

Phùng Vân vội vàng gật đầu, trong lòng nghĩ — chẳng lẽ phụ cuối cùng cũng nhớ đến nàng , xin ân huệ giúp nàng?

Phải , mấy hôm đại ca và Anh nhi về kinh, còn tổ chức khúc giang yến linh đình, xem nàng thơm lây , cuối cùng cũng sắp đổi vận!

Nàng vui vẻ trang điểm một phen, khi rời phủ còn căn dặn:

“Phải , đem thứ của mụ già c.h.ế.t tiệt ném xuống hố phân, lăn lộn cho đầy bẩn trả về! Phụ ghét nhất là bà , đừng để ông còn qua , kẻo rước họa !”

Nha rùng , Phùng Vân ngẩng cao đầu rời .

khi nàng bước điện Phụng Thiên, mới nhận điều gì đó đúng.

Tất cả trong điện đều nàng bằng ánh mắt khinh miệt ghê tởm. Đại ca Phùng Hoán đang quỳ giữa điện, mắt đầy phẫn nộ:

“Cầm thú! Sinh mẫu qua đời, ngươi ăn vận diêm dúa như thế, còn chút liêm sỉ của phận con ?!”

Trong đầu Phùng Vân như nổ tung, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống.

Chưa kịp mở lời, châu ngọc đầu thô lỗ giật xuống. Ngay đó là tiếng của phụ nàng, đau đớn mà căm phẫn:

“Hoàng thượng! Lão thần dạy nữ nhi bất nghiêm, để nàng trở thành thứ vong ân phụ nghĩa như ! Việc chắc chắn do nghiệt nữ nhà thần , dối bệnh tình của mẫu , âm thầm xử lý tang sự, khiến cả Phùng gia chúng thần mất hết mặt mũi với quân vương, xin hoàng thượng giáng tội!”

Loading...