Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 237: Nghĩ Hay Quá Nhỉ

Cập nhật lúc: 2025-08-08 14:28:34
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trường đình lặng như tờ.

Ánh mắt về phía Phùng Anh dần trở nên vi diệu.

Cố Phi Yến há hốc miệng, lắp bắp : “… nhưng đây là lời của Thái hậu nương nương…”

“Là mẫu hậu , là mấy bịa chuyện lưng?” Một câu hờ hững của Hoàng hậu Phó khiến Cố Phi Yến sợ đến mức quỳ phịch xuống đất: “Thần nữ tội! Thần nữ tội!”

Đồng thời kìm lườm Phùng Anh một cái.

Chuyện là do Phùng Anh với bọn họ, nhưng giờ xem Thái hậu hình như từng như !

Phùng Anh siết chặt khăn tay, sắc mặt cũng khó coi hẳn.

chuyện Quận chúa Hoa Quang là do Thái hậu riêng với nàng, tuyên bố chính thức nàng cũng chắc. Hiện giờ càng thể để Hoàng hậu đối đầu với Thái hậu, nên cái thiệt thòi , chỉ thể tự nuốt xuống!

“Hoàng hậu nương nương thứ tội, là thần nữ quản giáo hạ nhân, mới để truyền lời đồn vô căn cứ như thế!”

Phùng Anh lập tức quỳ xuống. Khóe mắt Hoàng hậu Phó quét qua, môi khẽ nhếch thành một đường cong.

Trò mánh nàng rõ? Chẳng qua là mượn danh hiệu để nâng cao thanh thế.

phong Quận chúa Hoa Quang? Nghĩ quá nhỉ!

Thái hậu đúng là nhắc với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng chỉ “để sẽ bàn”, nghĩa là từ chối .

“Trường Lạc.” Hoàng hậu đưa tay , Sở Nhược Yên hiểu ý đỡ lấy: “Hoàng hậu nương nương gì căn dặn?”

Hoàng hậu mỉm : “Bản cung gì căn dặn chứ? Chỉ là nhớ ngươi và thủ phụ Yến dẹp loạn công, Hoàng thượng định phong cho ngươi Quận chúa, ai ngờ nha đầu ngươi xin một đống vàng bạc châu báu mang về. Giờ thấy tiếc chăng?”

Một câu như đá ném hồ, sóng nổi ngàn tầng.

Không ngờ Hoàng thượng thật sự từng phong Quận chúa, nhưng phong Phùng Anh, mà là phong nàng – Sở Nhược Yên!

Ánh mắt về phía Phùng Anh ngày càng phức tạp.

Mặt Phùng Anh cứng đờ, cắn chặt môi cúi đầu.

Sở—Trường—Lạc!

Sẽ một ngày, nàng khiến ả c.h.ế.t chỗ chôn!

“Hoàng hậu nương nương minh, chỉ tiếc Trường Lạc mắt thiển phúc bạc, duyên với danh hiệu Quận chúa.” Sở Nhược Yên híp mắt, vui vẻ để Hoàng hậu giúp lấy thể diện .

Lúc , một giọng đồng tình vang lên: “Hoàng tẩu, chỉ là một danh hiệu, cần gì so đo như thế?”

Sở Nhược Âm run rẩy ngẩng đầu, liền thấy Tần Vương mặc long bào thêu hình giao long sải bước tới.

Hắn hề liếc nàng, mà thẳng đến bên cạnh Phùng Anh: “A Anh, đất lạnh, mau dậy .”

Phùng Anh cúi đầu im lặng, Mộ Dung Tẫn bèn sang Hoàng hậu Phó: “Hoàng tẩu!”

Hoàng hậu nhướng nhẹ đuôi mắt: “Hừ, là bản cung điều, chậm trễ cảnh hùng cứu mỹ nhân của cửu ? Đứng dậy cả .”

Được lời , Cố Phi Yến và những khác mới lên.

Phùng Anh đặt tay lòng bàn tay Mộ Dung Tẫn , ai ngờ dậy, loạng choạng ngã lòng .

“Phì…”

Sở Nhược Yên nhịn bật .

Giả vờ quá lộ liễu, mà tên Tần Vương mắt mù , còn lo lắng ôm lấy nàng: “A Anh, ? Chỗ nào khó chịu ?”

Phùng Anh lắc đầu, đẩy nhẹ : “Cửu ca, … còn trắc phi của ở đây…”

Sắc mặt Mộ Dung Tẫn trầm xuống: “Không cần để ý! Sức khỏe nàng quan trọng hơn!”

Từng câu từng chữ, đều vả mặt Sở Nhược Âm.

Nhất là hôm nay tại yến tiệc Khúc Giang, đến đều là nhân vật tiếng trong kinh. Nhìn thấy cảnh , điều thì Tần Vương phong lưu, kẻ cay nghiệt thì sẽ chê nàng Sở Nhược Âm đê tiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-237-nghi-hay-qua-nhi.html.]

Hiến quyến rũ Tần Vương thì ? Cuối cùng vẫn bằng một Phùng Anh danh phận!

Mặt Sở Nhược Âm tái nhợt, Giang Hoài An định bước tới, kéo .

Lúc , Tiểu Giang thị gượng : “Hoàng hậu nương nương, Tần Vương điện hạ, ngoài gió lớn, trong ?”

Mộ Dung Tẫn gật đầu, dìu Phùng Anh rời .

“Hắn—” Sở Nhược Lan tức mắng, Sở Nhược Yên trừng mắt ngăn .

Rồi đầu Hoàng hậu Phó: “Nương nương, chuyện hôn sự giữa Tần Vương và nhị thần nữ…”

Hoàng hậu Phó giơ tay cắt lời: “Bản cung ngươi gì, nhưng chuyện hôn sự giữa lệnh và cửu tuyên cáo thiên hạ, liên quan đến thể diện hoàng thất, chớ Thái hậu, e là Hoàng thượng cũng thể tùy tiện hủy bỏ.”

Người nhà họ Sở mặt mày đều nặng nề, Sở Nhược Yên khẽ : “Thần nữ hiểu, đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ điểm.”

Hoàng hậu Phó thấy cũng thở dài.

Thật nàng cũng thích nhị tiểu thư nhà họ Sở , học thức tiến lui, chỉ tiếc cửu một lòng say mê ca kỹ, ?

Tại yến tiệc Khúc Giang, rượu ngon thức quý, mỹ vị đầy đủ.

Sau khi dùng tiệc, tụ năm tụ ba trò chuyện, mà nơi náo nhiệt nhất là quanh Công chúa Gia Huệ.

Các tỷ nhà họ Sở tham gia náo nhiệt, chào hỏi mấy tiểu thư quen như Tạ Dao Chi, Tưởng Di, thấy phía đình nghỉ mát bên bắt đầu hạ nhân sắp đặt đồ đạc.

“Sắp gì thế ?” Sở Nhược Lan hiếu kỳ hỏi.

Sở Nhược Yên nhớ chuyện Yến Trừng từng , tám phần là Thái hậu các tiểu thư biểu diễn tài nghệ.

Quả nhiên, công công Từ bên cạnh Thái hậu ôm một món đồ quý tiến , lớn tiếng : “Chư vị, Thái hậu nương nương hôm nay thể khỏe, thể đến dự yến, nhưng vẫn phái nô tài mang đến bảo vật – một đỉnh gỗ thần – phần thưởng. Kính mời các vị tiểu thư biểu diễn tài nghệ, tăng thêm sắc màu cho yến tiệc Khúc Giang!”

Trường đình lập tức trở nên náo nhiệt.

Thái hậu tự ban chỉ biểu diễn tài nghệ, chuyện đơn giản.

Nghĩ đến trong hoàng thất hiện nay, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đều trưởng thành, chẳng lẽ mượn cơ hội để chọn phi?

Cố Phi Yến lập tức : “Để đầu tiên!”

Nàng bước đình, cầm lấy bút lông bắt đầu vung mực.

Cố Dự năm xưa nổi danh nhờ hội họa, nên cháu gái yêu thương nhất của ông, sở trường cũng là vẽ tranh!

Không lâu , một bức Lạp Tuyết Hàn Mai Đồ thành, sống động như thật, ý cảnh cao xa, lập tức nhận lời khen dứt.

“Phùng tỷ tỷ!” Cố Phi Yến giơ bức tranh còn khô, bước đến mặt Phùng Anh: “Nghe Tần Vương điện hạ xây riêng một khu vườn hoa mai cho tỷ, lạp tuyết hồng mai, quả là xứng đôi. Kính xin tỷ nhận lấy!”

Vừa dứt lời, cả trường đình bật .

Ai cũng , khi Phùng Anh về kinh, Mộ Dung Tẫn rầm rộ khắp thành, xây cho nàng một trang viên!

Lúc nhắc , ít ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn lên nàng.

Phùng Anh chỉ mỉm , nhận bức tranh, mà về phía nhà họ Sở: “Nhị tiểu thư họ Sở, cô phẩm hạnh cao quý, yêu hoa mai nhất. Phùng Anh xin mượn hoa dâng Phật, tặng bức tranh Lạp Tuyết Hàn Mai cho cô, coi như một chút thành ý bồi tội chuyện bằng lòng nhận chăng?”

Ánh mắt lập tức đổ về phía Sở Nhược Âm, khiến nàng vô cùng khó xử!

Cái gì gọi là “cũng yêu hoa mai nhất”?

Trang viên là xây cho Phùng Anh, bức tranh là vẽ tặng Phùng Anh, đến cả sở thích hoa mai cũng thành của nàng !

Từng câu từng chữ, nhắc nàng là kẻ thế!

Sắc mặt Sở Nhược Âm lạnh xuống, về phía Tần Vương, chỉ thấy cau mày: “A Anh, thôi , dù gì cũng là tranh cô Cố tặng nàng…”

Cố Phi Yến vội : “Tần Vương điện hạ, tặng cho Phùng tỷ tỷ thì dĩ nhiên do tỷ chủ, ý kiến!”

Phùng Anh dịu dàng: “Cửu ca, thật lòng xin Nhị tiểu thư họ Sở, nếu nàng nhận thì thôi…”

“Khoan !”

Loading...