Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 212: Nàng chết rồi, hắn há có thể sống một mình
Cập nhật lúc: 2025-08-07 00:02:13
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam nhân cúi đầu, khẽ thổi một tai nàng:
“Cái gì ?”
Hơi thở nóng rực khiến nàng khẽ run, giọng như tơ:
“Hôm nay …”
Nàng vội, mang theo thuốc của lão thần y.
Nếu ở nơi lâu, chỉ e hàn chứng sẽ phát tác.
Ánh mắt Yến Trừng loé lên một tia thâm ý, tay xa khẽ vuốt nhẹ lưng nàng:
“Vậy khi nào thì ?”
Bàn tay lớn dù cách lớp xiêm y vẫn khiến nàng rùng , nữ tử cắn chặt môi, buột miệng:
“Lần !”
Lời dứt, bàn tay gây họa mới chịu dừng .
Yến Trừng dậy, thong thả chỉnh áo bào, chậm rãi :
“A Yên, là nàng tự đấy.”
Sắc mặt Sở Nhược Yên khựng .
Lúc mới phát hiện căn bản định gì, chỉ là đang dụ nàng chủ động hứa hẹn…
Tức khắc nổi giận:
“Chàng lừa !”
“Binh bất yếm trá, A Yên, đây cũng là nàng dạy mà.”
Sở Nhược Yên trợn tròn mắt:
“Khi nào dạy ? Chàng…”
tên dậy, thản nhiên bước ngoài:
“Người , tiễn Trường lạc huyện chủ hồi phủ.”
Nói đầu, ánh mắt đầy quan tâm:
“A Yên tắm ?”
Sở Nhược Yên sững .
Ha, nàng nhớ !
Lần để cho đến tìm An Thịnh, nàng cố ý dùng mỹ nhân kế, dỗ đáp ứng, khơi dậy dục hỏa chạy mất, cũng là gọi cho hai thùng nước tắm…
Tên , đúng là thù dai!
“Tắm thì cần, Yến Thủ Phụ, cáo từ!”
Nàng xong liền bước ngoài:
“Tam , chúng .”
Sở Nhược Lan mặt quỷ với Yến Chiêu, nhanh chóng theo tỷ tỷ rời .
Yến Chiêu nàng cho gà bay chó sủa, chạy tới:
“Tam ca, phủ Sở Quốc công là…”
khi Yến Trừng liếc một cái, thức thời đổi lời:
“Toàn là thư nữ trung, đặc biệt lấy Tam tẩu đầu!”
Yến Trừng lúc mới gật đầu hài lòng, nhưng nhớ lời Sở Nhược Yên, vẫn dặn thêm một câu:
“Ngươi vẫn như , đừng ngoài, ?”
Yến Chiêu sững , cắn răng:
“Đệ …”
Giờ ở ngoài, vốn là một “ chết”.
Dù là khống chế thì tội danh hành thích thánh thượng giữa triều đình vẫn là tội tru di cửu tộc!
Có lẽ đây chính là hậu quả của việc cả tin Nam Man…
Cả đời tự do, thể xuất hiện tên Yến Chiêu nữa…
Phía bên , xe ngựa.
“Đại tỷ, tỷ ? Sao tay run thế?”
Sở Nhược Yên vội rụt tay tay áo:
“Không , bảo phu xe nhanh thêm chút.”
Sở Nhược Lan một tiếng, thúc xe chạy thẳng về phủ.
Vừa Bồ Đề viện, Sở Nhược Yên vội lấy viên thuốc lão thần y đưa , nuốt hai viên mới dần cảm thấy khá hơn.
Lúc Ngọc Lộ bước , cô mẫu đến .
Nàng vội vàng nghênh đón, thấy Sở Tĩnh cùng Tước Linh cùng bước , phía còn khiêng rương hòm.
“Đây là sính lễ mẫu con chuẩn cho con, còn một phần của tổ mẫu, hậu hĩnh!” – Tước Linh mỉm .
Sở Nhược Yên cúi đầu đáp:
“Tạ ơn cô mẫu, cũng xin tạ ơn Tào lão phu nhân.”
Lần xuất giá, cô mẫu còn ở Sở gia, chỉ dám sai biểu tỷ một mang đồ đến.
Lần ở Tào gia, cần sắc mặt nhà chồng, cuối cùng cũng thể quang minh chính đại trở về.
Thật .
Sở Tĩnh :
“Sở Nhược Yên, con và Yến Thủ Phụ trải qua bao sóng gió, rốt cuộc vẫn ở bên , đây là duyên phận của hai . Vài ngày nữa đại hôn, cô mẫu và biểu tỷ sẽ đến, dù cô phu con còn đang liệt, tiện xung hỉ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-212-nang-chet-roi-han-ha-co-the-song-mot-minh.html.]
“Cô mẫu!”
Nàng hé môi định , Sở Tĩnh xua tay:
“Không cần nữa, đây là quyết định của và biểu tỷ con. Phải , đây là chiếc vòng mẫu con để , vốn định đưa con trong thành , nhưng do nha thất lạc, nay mới tìm .”
Vừa đưa qua một chiếc vòng ngọc Hòa Điền, xanh biếc tỳ vết, là vật quý!
Mà bên trong chiếc vòng, khắc một chữ “Vân”…
Tay Sở Nhược Yên khẽ run, vô thức siết chặt thanh Sương Tuyết kiếm.
Lại là chữ Vân?!
Trước đó Tống Giả từng , thanh Sương Tuyết kiếm nàng mang là của Nhiếp Chính Vương tiền triều.
Giờ vòng tay mẫu để , cũng khắc quốc tính của tiền triều…
Chẳng lẽ nàng thực sự quan hệ với tiền triều?!
“Tạ ơn cô mẫu, về chuyện mẫu …”
Chưa hết lời, Nguyệt Đào vội vã chạy :
“Đại tiểu thư! Hoàng hậu nương nương đến !”
Tại chính sảnh, Phó Hoàng hậu ở vị trí chủ vị.
Bên cạnh, Sở lão phu nhân, Tiểu Giang thị và Lưu thị đều mặt.
Sở Nhược Yên hành lễ thì bà ngăn :
“Thôi, Trường Lạc, miễn lễ, mau đến bên .”
Dưới ánh mắt muôn hình vạn trạng của , nàng bước tới bên Phó Hoàng hậu:
“Nương nương, hôm nay đến là vì…”
“Để ban sính lễ cho con.”
Vừa dứt lời, hơn chục thái giám nối đuôi bước , khiêng theo nào là tượng Phật vàng, vòng vàng, vòng cổ vàng, lắc tay vàng…
Toàn là vàng cả!
Một thời gian kim quang lấp lánh, chói đến hoa cả mắt.
Sở Nhược Yên đưa tay che mắt, chỉ thấy Phó Hoàng hậu nắm tay nàng, mỉm :
“Hoàng thượng , con và Thủ Phụ công cứu giá, vốn định sắc phong con Quận chúa, nhưng cho rằng mấy hư danh bằng thực tế, nên xin ngài ban cho hồi môn theo quy cách Quận chúa xuất giá. Con trách Ngũ Lang tiện chủ trương đấy chứ?”
Sở Nhược Yên vội lắc đầu:
“Tạ ơn nương nương!”
Cực thịnh tất suy, vinh thịnh đến cùng ắt gặp họa.
Hiện giờ nàng và Yến Trừng qua như sủng ái, nhưng là Thủ Phụ – một , vạn , nếu còn tiếp tục phong thưởng, đến khi thể phong nữa, chính là lúc chết!
Hoàng hậu , thực là để bảo cho nàng.
Phó Hoàng hậu gật đầu hài lòng:
“Con tham, tiến lui, hơn kẻ khác . Yên tâm, Hoàng thượng giờ vẫn đang buồn vì chuyện Trưởng công chúa và Ngũ hoàng tử, rảnh để nghĩ đến những chuyện khác. Ba ngày nữa đại hôn, ngài cũng tới. Coi như hôm nay là ngài chúc mừng.”
Sở Nhược Yên lập tức quỳ xuống, trong phòng cũng đồng loạt quỳ:
“Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”
Xong việc, Phó Hoàng hậu yêu cầu nàng tiễn ngoài.
Ra đến tận cửa:
“Nương nương, còn điều gì dặn dò Trường Lạc ?”
Phó Hoàng hậu liếc nàng một cái:
“Con quá thông minh, là Thập của nhất định bắt chuyển lời cho con. Nó , nếu ở Yến gia sống nổi, thì hãy đến Dư Châu tìm nó, vị trí Quốc trượng phu nhân luôn dành cho con.”
Sở Nhược Yên kinh ngạc:
“Việc chỉ sợ…”
“Yên tâm, Thập nghĩ đó, giờ còn một lòng si mê con, vài bữa nữa quên luôn, con cần để tâm.” Phó Hoàng hậu trầm ngâm, “Chỉ là con, từ nhỏ thể con , giờ khá ?”
Sở Nhược Yên mím môi:
“Tốt hơn nhiều, tạ ơn nương nương quan tâm.”
“Vậy là , Thủ Phụ nhà con giờ chẳng còn ai thích, nếu con xảy chuyện gì, chỉ e cũng sống nổi…” Phó Hoàng hậu che miệng đùa, nhưng Sở Nhược Yên chấn động trong lòng:
“Hắn thật sự sẽ ?”
“Đứa ngốc, tình ý dành cho con, mù cũng , con cứ yên tâm !”
Sau khi Hoàng hậu rời , Sở Nhược Yên suốt hai ngày liền khỏi phòng.
Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn một câu:
“Nếu con xảy chuyện gì, chỉ e cũng sống nổi…”
Phải , nàng từng nghĩ tới, nếu nàng chết, Yến Trừng thể sống một ?
nàng, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, trừ phi…
Cắn răng, nàng cầm bút một phong thư, mới gọi Chu ma ma :
“Lá thư , phiền bà mang đến tửu lâu Thiên Nhất, đích giao tận tay Công tử Lang.”
Chu ma ma kinh ngạc:
“Giờ ư? Nô tỳ còn đang chuẩn trang sức cho ngày mai…”
“Chính là giờ. Đi ngay .”
Chu ma ma , Sở Nhược Yên bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu ánh trăng nơi chân trời.
Phải , mai là ngày đại hôn .
Chỉ mong Công tử Lang, thể giúp nàng một cuối cùng…