Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 211: Không được

Cập nhật lúc: 2025-08-07 00:02:03
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện của chủ nhân, Phương quản sự đương nhiên tiện nhiều lời.

Thế nhưng Sở Nhược Lan kéo đại tỷ xông thẳng :

“Ngươi nương tất nhiên là nương ngươi, gì mà tính toán?”

Yến Chiêu thấy là nàng, liền ngẩng đầu hừ một tiếng.

“Ngươi hừ cái gì chứ?” Sở Nhược Lan trừng mắt, “Chẳng lẽ bổn cô nương sai ?”

“Ngươi đúng , chẳng lẽ ngươi tự ?”

“Ây da, cái tên cá c.h.ế.t nhà ngươi, thái độ gì , đúng là hiểu lòng của khác…”

Thấy hai sắp cãi , Sở Nhược Yên vội kéo tam về:

“Lục công tử Yến.”

Yến Chiêu đối với vị tẩu tẩu giúp Yến gia vượt qua hoạn nạn vẫn mang vài phần kính trọng:

“Trường Lạc huyện chủ.”

Sở Nhược Yên khẽ gật đầu:

“Vừa ngươi nhắc đến Tạ phu nhân, thực tam ca ngươi là thể hiểu, Đại tướng quân từng phụ bạc mẫu ngươi.”

Yến Chiêu khựng , chỉ nàng tiếp lời:

“Khi đó Đại tướng quân tưởng là nhi tử của Trưởng công chúa, mà vẫn bạc đãi xa lánh, chẳng vì cho rằng mẫu hại c.h.ế.t ngươi ? Nếu thật sự còn tình cảm với Trưởng công chúa, hà khắc với đứa con của nàng đến ?”

Phải , phụ vốn ôn hòa từ nhỏ, chỉ riêng với Yến Trừng là nghiêm khắc.

Bọn họ mấy , ai phạm sai cũng chỉ nhẹ nhàng bỏ qua.

Chỉ Yến Trừng, trèo cây cũng phạt, vỡ đồ cũng phạt, chỉ cần sai chút gì, lập tức dùng quân pháp xử trí.

Nếu nhờ đại ca che chở, khi đánh c.h.ế.t vài

Thì là do hận ?

Yến Chiêu lặng thinh , Sở Nhược Yên cũng siết chặt nắm tay.

“Con cha, cho nên ngươi nên mãi cố chấp chuyện cũ. …” nàng mím môi, rốt cuộc nhịn ,

“Đại tướng quân một đời minh, công lao hiển hách, thẹn với giang sơn, duy chỉ với chuyện tam ca ngươi, ông công bằng!”

Phương quản sự trừng to mắt — thiếu phu nhân điên ? Lại dám tương lai công phụ công bằng?

Yến Chiêu cũng khó tin nàng.

Nàng gì?

Nàng phụ ca tụng công chính nghiêm minh — điều thiên lệch?

Ngay khi đó, ngoài viện, bóng cao gầy về đến cũng đột ngột dừng bước.

Lặng lẽ nghiêng tai, chỉ thanh âm nữ tử trong trẻo như ngọc va đá:

“Thủ đoạn của Trưởng công chúa tuy độc ác, nhưng trẻ con thì tội gì? Vì nhiều lý do mà thể truy trách Trưởng công chúa, nên ông đem bộ giận dữ trút lên tam ca ngươi, lẽ nào là bất công? Ngươi từng thấy vết thương tam ca ? Có bao nhiêu là do chiến trường, còn bao nhiêu là do ông đánh ?”

“Giờ đây trong cung đều cảm thán chuyện cũ giữa ông và Trưởng công chúa, ngay cả mẫu ngươi cũng ngươi bênh vực, nhưng tam ca ngươi thì ? Rõ ràng mới là chịu khổ nhất trong tất cả, mà chẳng một ai , đến cả các ruột thịt cũng hiểu …”

Yến Chiêu đến mức cúi đầu đáp.

Khi còn nhỏ, bọn họ luôn bắt nạt , cho rằng cô lập, hòa đồng.

Sau khi xảy chuyện, cho rằng nhận giặc mẫu , luôn đối đầu với .

Giờ mới , nếu , c.h.ế.t tám trăm

lúc , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Yến Chiêu xúc động ngẩng đầu:

“Tam ca…”

Đây là đầu tiên từ khi hồi Đại Hạ, gọi một tiếng ca ca.

Thế nhưng Yến Trừng chẳng hề đáp , dường như thấy , bước thẳng đến mặt Sở Nhược Yên.

Không màng bên cạnh, đưa tay ôm eo nàng, bế bổng lên.

“Yến Trừng !”

Sở Nhược Yên hoảng hốt kêu lên, nhưng ngay đó ôm trong phòng!

Cửa còn đang đóng, suýt nữa đá hỏng!

Yến Chiêu: “……”

Hừm, còn cảm thấy áy náy, xin đây!

là áy náy uổng công!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-211-khong-duoc.html.]

Phương quản sự mặt già đỏ bừng, hì hì bước :

“Xem trong phủ, cửa đừng đóng là hơn…”

Khóe miệng Yến Chiêu giật giật, thấy bên cạnh Sở Nhược Lan đang ôm mặt, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nhịn hỏi:

“Ngươi định ngăn ?”

Sở Nhược Lan trợn mắt:

“Có gì mà ngăn? Đại tỷ và tam ca ngươi thành một , mà còn sắp thành nữa, chẳng lẽ ngươi ?”

Yến Chiêu: “?”

Ai với chuyện đó chứ?

“Ngươi thật ?” Sở Nhược Lan khoái chí,

“Cá chết, ngươi thật đáng thương, giờ cả kinh thành đều tam ca ngươi cưới đại tỷ thêm nữa, chỉ ngươi là , ngươi xem ngươi kiểu gì thế?”

Yến Chiêu: “……”

, thể đến hỏi , bổn cô nương đại phát từ bi sẽ cho ngươi, nhưng mà…” nàng ranh mãnh hai tiếng, Yến Chiêu theo phản xạ hỏi, “?”

mà ngươi cho , ngươi mà sống sót? Hôm đó rõ ràng thấy đ.â.m trúng tim ngươi mà, chẳng lẽ ngươi trái tim thứ hai?”

Sở Nhược Lan , tò mò về phía n.g.ự.c .

Ánh mắt thẳng thắn , như lột sạch .

Yến Chiêu giật ôm lấy ngực:

“Không ! Ta chỉ là khác thường, tim mọc bên !”

“Cái gì? Còn tim mọc bên ? Mau cho xem!”

“Không ! Đừng động tay động chân… Sở Nhược Lan ngươi rốt cuộc nữ nhân đó?!”

Bên ngoài Tiểu Lục và Sở Nhược Lan cãi , trong phòng thấy gì.

Yến Trừng đóng hết cửa sổ, trực tiếp đặt nàng lên giường.

Ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước, Sở Nhược Yên theo bản năng tránh, liền nắm cổ chân kéo về.

“A Yên…”

Hắn đè , nửa quỳ giường, Sở Nhược Yên vội đẩy n.g.ự.c :

“Ta đến là việc chính!”

“Ngươi đến Vinh Tố ? Yên tâm, cho Ảnh Tử theo dõi , đảm bảo đại hôn sẽ chuyện gì.”

Sở Nhược Yên sững , :

“A Yên, phận Vinh Tố đặc biệt, việc tuyệt tình, nên mới phiền ngươi mặt…”

“Không cả, Nhị cô nương Vinh gia vốn thông minh, hy vọng nàng tự nghĩ thông. Chỉ là Tiểu Lục và ngươi… Hai thể cứ mãi như , nên cho rõ ràng, dù cũng là duy nhất của ngươi.”

Nghe , Yến Trừng cau mày.

Sở Nhược Yên hỏi:

“Ta sai ?”

“Vinh Tố, Yến Lục… Ngươi đến chỗ , cứ mãi lo cho khác?” Hắn nhíu mày, vẻ vui, Sở Nhược Yên buột miệng:

“Là vì lo cho mà!”

Sắc mặt Yến Trừng dịu :

, đại hôn vẫn còn nhiều thời gian, cớ gì gấp gáp lúc ?”

Sở Nhược Yên lập tức im lặng.

Nàng còn thời gian lâu dài nữa, nên mới tranh thủ lúc còn thể, giúp gì thì giúp…

“Ngươi cứ như , lo cho thiên hạ, bao giờ mới nghĩ cho bản ?” Hắn xong, bất chợt đè xuống.

Sở Nhược Yên kinh hãi trừng mắt:

“Yến Trừng, !”

lời dứt giữ eo, gần như cưỡng ép kéo nàng áp sát ngực.

Nhịp tim mạnh mẽ định.

Thình, thịch, thình, thịch…

Tiếng tim vang dội tựa như cũng dẫn động nàng, đến cả âm thanh cũng mềm :

“Yến… Yến Trừng … Thật sự …”

Loading...