Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 198: Triều Trước
Cập nhật lúc: 2025-08-07 00:00:29
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuồng phong dữ dội, mưa lớn tầm tã, sấm sét vang trời.
Giữa đất trời mờ mịt, chỉ một ảnh mảnh khảnh đang cõng một nam tử cao lớn, từng bước lội qua bùn đất, gian nan mà tiến về phía .
Sở Nhược Yên từng nghĩ, thể Yến Trừng nặng đến thế…
Rõ ràng ngày thường trông gầy yếu, tay chân mảnh khảnh, chỉ là dáng cao hơn đôi chút mà thôi, ai ngờ nặng đến nhường .
Nàng căn bản thể nào cõng lên .
Chỉ thể để nửa lưng , nắm c.h.ặ.t t.a.y , nửa kéo nửa cõng mà tiến về phía …
Ầm!
Sấm chớp như xé toang bầu trời, Sở Nhược Yên cảm giác phía hình như khẽ động đậy.
Nàng vội vàng hỏi:
“Yến Trừng , tỉnh ?”
Một lúc mới truyền đến một tiếng rì rầm mơ hồ:
“Ừm…”
“Hay quá, cố gắng lên, chúng sắp đến Tây Sơn đại doanh !”
Nơi cách đại doanh còn xa, lúc mưa còn thể mơ hồ thấy lều trại quân doanh!
Nàng sợ ngất , vội hỏi:
“Lát nữa đến Tây Sơn đại doanh, chúng gì?”
Ý thức của Yến Trừng sớm mơ hồ, trong ma hoàng tán còn trộn lẫn thêm thứ gì, khiến đầu óc trĩu nặng, thể nào tỉnh táo nổi, nhưng đến câu , vẫn gắng gượng gom góp chút sức lực cuối cùng.
Nếu rõ, A Yên của , đến nơi cũng chẳng thể nào bình an…
“Lăng Đô đốc… An Thịnh… phản…”
“Hổ phù… quân… khẩn cứu giá…”
Sở Nhược Yên mà như lời trăn trối, vội ngắt lời:
“Chàng nhanh quá! Từ từ , rõ!”
Đầu óc Yến Trừng rối loạn, nhưng thế vẫn cố gắng lặp từng lời một.
Hắn lặp bao nhiêu , lời đến cuối cùng chỉ còn là…
“Lăng… An Thịnh… phản…”
“Hổ phù… cứu giá…”
Như trở thành chấp niệm, cứ , để nàng ghi nhớ từng câu từng chữ.
Từng giọt mưa to như hạt đậu tạt mặt, Sở Nhược Yên cũng chẳng là nước mưa là nước mắt, chỉ ngừng lau tiếp tục tiến lên.
Rõ ràng chỉ năm sáu dặm đường, nàng thật lâu, thật lâu…
Cuối cùng, khi thấy đại môn quân doanh phía , phịch một tiếng—
Đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, hình Yến Trừng phía cũng theo đó ngã sấp xuống đất, còn tiếng động.
Nàng lập tức lăn bò qua, nhào tới:
“Yến Trừng , Yến Trừng ?!”
Nam tử nhắm nghiền hai mắt, thở mong manh, hầu như chỉ còn mà còn …
Tim nàng như ngừng đập, màng gì nữa, vội cạy miệng , thổi từng từng …
vô dụng, vẫn vô dụng!
Cái tên c.h.ế.t tiệt Tô Đình Quân cho dùng thứ thuốc gì, ngay cả mạch tượng cũng đang dần yếu .
Khi nỗi tuyệt vọng ngập tràn, gần như cùng c.h.ế.t chìm trong cơn mưa lớn …
Chợt một giọng lười nhác vang lên.
“Tiểu mù, ngươi đúng là thê thảm thật đấy ~”
Sở Nhược Yên lập tức ngẩng đầu, liền thấy một nam tử bạch phát y hồng xe ngựa, tay cầm một chiếc quạt giấy dầu, vẻ mặt giễu cợt nàng…
“Công tử Lang?!”
Như trông thấy hy vọng trong tuyệt cảnh, nàng lớn tiếng:
“Mau cứu ! Cầu xin ngươi cứu !”
Công tử Lang từ xe ngựa nhảy xuống, bùn đất b.ắ.n lên vấy bẩn đôi giày trắng sạch sẽ, nhíu mày đầy chán ghét, liếc Yến Trừng đang bất động đất:
“Chà, chẳng là Yến Thủ phụ ? Sao cũng thảm hại thế ? Có điều chuyện cứu , vẫn nên tìm Lão đầu Tần, bản Các chủ thì—”
Lời còn dứt, sắc mặt đột nhiên đại biến như phát hiện điều gì:
“Là ai cho dùng ‘Khiên Cơ Tán’?!”
Đó là bí dược của hoàng thất tiền triều!
Dẫn mộng, vĩnh viễn tỉnh !
Năm xưa mẫu từng mang về từ Tây Cương…
Sở Nhược Yên ngẩn :
“Khiên Cơ Tán? Không là ma hoàng tán ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-198-trieu-truoc.html.]
Công tử Lang liền chuyện , thứ phát tác cực nhanh, thông thường trúng độc nửa canh giờ là c.h.ế.t chắc!
Kéo dài đến bây giờ, đúng là mạng lớn!
Không kịp mang về gặp Tần Dịch Như, lập tức vung tay, rạch cổ tay :
“Cạy miệng !”
Sở Nhược Yên sực tỉnh, lập tức theo, m.á.u nhỏ giọt miệng, thở của Yến Trừng rõ ràng khôi phục phần nào.
Máu của Công tử Lang quả thật là linh dược giải bách độc!
Chưa đến nửa nén nhang, Yến Trừng dần dần tỉnh , ánh mắt thoáng chút mê mang, đến khi thấy Công tử Lang mới đột nhiên sáng rõ:
“Là ngươi?”
Công tử Lang nhướng mày:
“Là , cứu mạng ngươi đó, đại ân cần báo đáp, ngươi đưa Tiểu mù cho là …”
Lời còn hết ánh mắt lạnh lẽo đè ép, đành nhún vai:
“Rồi , đùa một chút thôi mà. Ta hỏi ngươi, là ai hạ ‘Khiên Cơ Tán’ với ngươi?”
Sở Nhược Yên từng đến cái tên , nhưng Yến Trừng từng phụ nhắc đến, là một vị thuốc bí mật thời tiền triều.
Nhớ chuyện đêm nay, ánh mắt chợt lạnh vài phần:
“Một mưu sĩ bên cạnh Tô Đình Quân… Xem lợi dụng.”
Nói đoạn, ngẩng đầu Công tử Lang.
Bí dược tiền triều, hoàng thất tiền triều…
Toàn bộ đều dính đến hai chữ “tiền triều”!
Công tử Lang vội xua tay:
“Không liên quan đến , mới hồi kinh, Tây Sơn đại doanh biến mới tới xem náo nhiệt, ai ngờ đụng hai các ngươi như quỷ c.h.ế.t sống ! Phải , chẳng các ngươi đến Tây Sơn đại doanh ?”
An Thịnh ép cung, tin tức hồi kinh .
Người nhà Mộ Dung mà, c.h.ế.t bao nhiêu cũng chỉ thấy khoái trá.
Chỉ là, một vị Thủ phụ, một nữ trung hào kiệt, xem thấy sơn hà lụn bại…
Sở Nhược Yên thu thần sắc:
“Yến Trừng , đại cục trọng. Thiếp tin !”
Yến Trừng đến ba chữ “ tin ” chỉ thấy chói tai khó chịu, trầm giọng:
“Vân Lăng, từ đến nay mắc nợ ai, ngươi cứu mạng , cũng báo ngươi một tin — trong Bách Hiểu Các của ngươi nội gián.”
“Nội gián? Sao thể…”
Lời dứt, chợt nhớ xuất môn tìm , kết quả khác cướp một bước!
Đôi mắt đào hoa híp :
“Tốt! Vậy chúng coi như huề!”
Làm tình báo, một khi nội gián, chính là đả kích trí mạng đến cả mạng lưới!
Cho nên tin tức của Yến Trừng quý giá vô cùng, thậm chí kịp tra xét vụ “Khiên Cơ Tán”, lập tức về Bách Hiểu Các!
Cùng lúc đó, trong hoàng cung.
Hoàng đế và hoàng hậu đang trò chuyện cùng Thái hậu trong cung từ.
chuyện xảy trong quốc yến , Thái hậu đến, bèn đặc biệt gọi hai tới hỏi cho rõ ràng. Nghe liên quan đến nhà họ Yến, thần sắc bà lập tức kích động:
“Ai gia sớm nhà bọn họ chẳng thứ gì ! May mà năm đó để An Thịnh gả cho Yến Ngũ Lang…”
Hoàng đế mỉm :
“Mẫu hậu đang giận cá c.h.é.m thớt . Việc liên quan đến Đại tướng quân. Hơn nữa, Đại tướng quân chẳng thê tử từ lâu? An Thịnh thể gả cho ?”
Thái hậu thất lời, bĩu môi nữa, đổi đề tài:
“Hoàng hậu, con thì ? Có thương ?”
Phó hoàng hậu vội vàng dậy:
“Tạ mẫu hậu quan tâm, thần thương.”
Thái hậu khẽ gật đầu, lướt mắt hoàng đế, giọng nặng nhẹ:
“Con đó, rảnh rỗi thì cũng nên đến Khôn Ninh cung nhiều một chút. Ai gia đều , hoàng hậu vì con mà tiếc cả tính mạng…”
Phó hoàng hậu mặt thoáng ửng đỏ, còn hoàng đế thì mất kiên nhẫn:
“Trẫm .”
Nữ tử họ Phò vốn là do tiên đế khi còn tại thế cưới cho , căn bản thích loại phụ nhân đoan trang đại khí như thế, trái ưa thích sự mềm mại nhỏ nhẹ của Quý phi họ Tạ. Chỉ tiếc họ phó thế lực hùng hậu, ngôi chính cung hoàng hậu chẳng thể động , bằng lập Tước Quý phi hậu, nàng chẳng lẽ chịu chắn đao?
Đang nghĩ như , thì Doãn Thuận tiến bẩm báo:
“Bẩm hoàng thượng, Quý phi nương nương và Trưởng công chúa đến ạ…”
Hoàng đế vui vẻ:
“Mau tuyên!”
Chốc lát , chỉ thấy An Thịnh dìu Tước Quý phi chậm rãi bước .
Chỉ hiểu vì , sắc mặt Quý phi tái nhợt đến lạ thường…