Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 186: Quyết không tái giá

Cập nhật lúc: 2025-08-06 00:26:19
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về phủ.

Sở Nhược Âm lo lắng đại tỷ, chỉ thấy khóe mắt nàng vẫn ửng đỏ, rõ ràng là một trận.

Còn kịp mở miệng an ủi, nàng hạ giọng : “Ngoài danh sách hôm nay, về phủ hãy thêm với phụ một câu, cứ bảo là lén từ chỗ Quốc công họ Tấu, rằng bọn họ sẽ tay trong quốc yến nửa tháng .”

Sở Nhược Âm sững hồi lâu mới giật kêu lên: “Đại tỷ, chuyện ?!”

“Đừng hỏi từ , cứ theo là .”

Sở Nhược Yên xong liền nhắm mắt, vẻ mặt mỏi mệt rã rời.

Sở Nhược Âm hiểu lầm điều gì, trong mắt tràn đầy kính phục.

Về đến phủ Quốc công họ Sở, Sở Nhược Âm báo tình hình với phụ , còn Sở Nhược Yên thì về Bồ Đề viện.

Trong gương đồng, nàng thấy vết m.á.u dính cổ áo, đôi mày liễu khẽ nhíu , dứt khoát xé bỏ đoạn vải đó.

Nào ngờ đúng lúc bên ngoài viện vang lên tiếng kinh hô của Ngọc Lộ: “Tô đại nhân, Tô đại nhân!”

Ngay đó Tô Đình Quân sải bước xông , trông thấy cổ áo nàng rách toạc liền lập tức nghiêng mặt , giọng tràn đầy giận dữ thể kiềm chế: “Tên súc sinh Yến Tam , động thủ với nàng ?!”

Sở Nhược Yên choàng thêm áo ngoài, sững sờ hỏi: “Ngài gì?”

Tô Đình Quân đầu , trông thấy tóc mai nàng chút rối loạn, khóe mắt còn vương đỏ hoe, trong lòng tựa như dã thú đang gào thét: “Nhị cô nương đem tin tức về là thấy , truy hỏi mãi mới là nàng đưa cho … Trường Lạc huyện chủ, nàng hồ đồ ! Yến Tam là kẻ háo sắc điên cuồng, mang trọng thương còn dám chuyện bỉ ổi, nàng, nàng thuận theo ý chứ?!”

Sở Nhược Yên thực sự sững sờ, hồi lâu mới hiểu ý : “Ngài cho rằng dâng cho để đổi lấy tin tình báo?”

Nghe hai chữ “dâng ”, ánh mắt Tô Đình Quân như trầm hẳn xuống, Sở Nhược Yên chỉ thấy nực : “Ngài nghĩ quá .”

Vết thương của Yến Trừng cách tim đến một tấc, loại thương tích như thế mà còn thể vùng dậy, thì bao nhiêu nhà thế gia trong kinh thành e là đều đến xin bí pháp chữa thương của .

Tô Đình Quân chỉ cho rằng nàng đang chối bỏ.

Chần chừ giây lát, lui một bước, cúi hành lễ sâu: “Trường Lạc huyện chủ, Đình Quân ngưỡng mộ nàng lâu, nếu nàng chê, nguyện kết tóc se duyên, sớm tối bên . Đình Quân cũng xin thề trời đất, kiếp tuyệt nạp , chỉ cưới một nàng!”

Từng chữ như khắc tim, Sở Nhược Yên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy phụ cũng bước .

Sở Hoài Sơn vẻ mặt nghiêm nghị : “Hiền chất Tô gia đề cập với vi phụ, vi phụ cũng gật đầu, chỉ cần con đồng ý...”

“Không đồng ý!”

Sở Nhược Yên bỗng nhiên nhớ đến Yến Tam, nhớ đến vết thương suýt mất mạng của , giọng quả quyết: “Đa tạ thế tử Tô gia ưu ái, nhưng Nhược Yên lập lời thề trời, kiếp tuyệt tái giá!”

Sở Hoài Sơn bất lực lắc đầu, Tô Đình Quân vội hỏi: “Vì ? Nếu là vì Yến Tam, bận tâm chuyện nàng từng cùng ...”

bận tâm.” Sở Nhược Yên bình tĩnh đáp, “Tô đại nhân, phụ , cho dù Yến Trừng chết, cũng từng là của , điểm ai thể phủ nhận.”

“Ngoài , Tô đại nhân, ngài quên phụ ngài ? Ở một mức độ nào đó, ông cũng là c.h.ế.t trong tay .”

Từng lời tàn nhẫn thốt , Sở Hoài Sơn quát lớn: “Yên nhi! Câm miệng!”

Sở Nhược Yên chẳng hề dừng , khuôn mặt Tô Đình Quân đang trắng bệch từng chút, tiếp tục : “Không chỉ phụ ngài, mà cả nhà họ Tô cũng vì mà diệt môn. Tô đại nhân, chẳng lẽ ngài định vứt bỏ thù nhà, kết hôn với kẻ thù g.i.ế.c cha ?”

Tô Đình Quân chấn động , lùi liền mấy bước, từng câu từng chữ nàng , như đ.â.m thẳng tim .

Đặc biệt hai chữ “kẻ thù g.i.ế.c cha”, trái với lễ giáo quân tử và đạo lý Nho gia mà dạy từ nhỏ, khiến chịu nổi mà bỏ chạy.

Sở Hoài Sơn đứa con gái , thực sự cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-186-quyet-khong-tai-gia.html.]

nàng tỏ chừng mực, chỉ khom : “Phụ yên tâm, để ảnh hưởng đến hôn sự của các , Nhược Yên sẽ đến Hộ Quốc Tự xuống tóc tu hành, tuyệt khiến khó xử.”

“Ngông cuồng!” Sở Hoài Sơn tức đến bảy khiếu bốc khói, nhưng nữ nhi khi đến phủ họ Yến trở nên cứng cỏi hơn xưa, cơn giận cũng chẳng trút , “Con thích tu hành như , thì tu ở nhà cho ! Quốc yến nửa tháng , con cũng khỏi cần tham dự!”

Sở Nhược Yên đáp “”.

Chỉ tiếc là nửa tháng , toan tính của Sở Hoài Sơn vẫn tan thành mây khói.

Trong danh sách yến tiệc cung đình, hàng đầu tiên rõ: Thỉnh Sở quốc công cùng Trường Lạc huyện chủ và gia quyến nhập cung.

Tiểu Giang thị tất bật hai ngày mới chuẩn xong lễ phục.

Sở Nhược Yên vận áo váy hẹp tay màu xanh hồ theo chế định của huyện chủ, bên ngoài khoác đại y đỏ sẫm, trông đoan trang đĩnh đạc.

Sở Nhược Âm mặc váy trăm nếp thêu hoa, Sở Nhược Lan thì chọn váy gấm dệt mây màu sen nhạt, hai nàng đều khoác áo choàng hồng phấn, trẻ trung yêu kiều.

“Lát nữa cung, tuyệt đối bậy, đặc biệt là con!” Tiểu Giang thị trừng mắt Sở Nhược Lan, “Lần là quốc yến, sứ thần Nam Man cũng đến, con đừng mất mặt, ?!”

Sở Nhược Lan lập tức ấm ức: “Con mà…”

Sở Nhược Âm khuyên nhủ: “Mẫu yên tâm, con sẽ để ý Tam .”

Tiểu Giang thị liếc nàng một cái, định gì đó nhưng thôi. Lúc thái giám trong cung đến dẫn đường, bà cũng chẳng còn thời gian dặn dò thêm, bèn đưa ba nữ nhi trong.

Lần quốc yến tổ chức ngoài điện Thuỷ Thu, vì các nữ quyến đều mang khăn che mặt nên lập bình phong tách biệt nam nữ.

Chỉ thấy điện, hai bên quảng trường rộng lớn bày đầy bàn tiệc, các đại thần vẫn còn trong điện Phụng Thiên hầu giá, nên nơi tạm thời chỉ các mệnh phụ, tiểu thư nhà quyền quý tụ họp.

Trong đó, Yến lão thái quân là nhân vật nổi bật nhất.

Nhờ Yến Trừng nắm quyền, bà cùng nhị phòng Thẩm thị và tam phòng Lý Ngọc đều vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt.

Ngay cả phu nhân Quốc công họ Tào và phu nhân Hầu phủ họ Phí cũng vây quanh nịnh nọt.

Tiểu Giang thị bước bên cạnh thái hậu gọi , Sở Nhược Lan dây dưa, liền cúi đầu lặng lẽ về phía góc.

Ai ngờ Thẩm thị thấy nàng: “Trường Lạc huyện chủ!”

Bao ánh mắt lập tức đổ dồn tới, Sở Nhược Yên chỉ đành ngẩng đầu, cất giọng nhã nhặn: “Thẩm nhị phu nhân, Lý nhị phu nhân, còn Yến lão thái quân, Trường Lạc xin kính lễ.”

Tưởng rằng chào một tiếng sẽ xong chuyện, ai ngờ Thẩm thị chịu bỏ qua, còn bước đến kéo tay nàng: “Trường Lạc huyện chủ khách sáo thế? Dù cũng từng một đoạn hôn ước với tam lang nhà chúng , mau qua đây bầu bạn cùng lão thái quân !”

Một câu khiến sắc mặt trở nên vi diệu.

Đây nào mời chuyện, rõ ràng là đem nàng trò !

Ai trong kinh thành chẳng nàng hòa ly với Yến Thủ phụ, khi Yến Trừng còn chỉ là một An Ninh hầu hữu danh vô thực, ngờ chỉ mấy tháng , nội các, phong Thủ phụ, hiện nay là quyền cao chức trọng, chỉ một vạn !

Không nàng hối hận ?

Yến lão thái quân hừ lạnh một tiếng: “Lão dám để Trường Lạc huyện chủ chuyện , hồi còn ở Yến gia, ngươi …”

Cố ý bỏ lửng câu, lập tức khiến sinh lòng suy đoán.

Phu nhân Quốc công họ Tào – vốn hiềm khích với Sở Nhược Yên – lập tức phụ họa: “Lão thái quân là ý gì? Chẳng lẽ Trường Lạc huyện chủ khi ở phủ ngài hiếu kính ?”

Hai câu, liền đội thẳng mũ bất hiếu lên đầu nàng.

Sở Nhược Yên khẽ nhếch khóe môi, thì tiếng ngang ngược quen thuộc vang lên – là Gia Huệ công chúa: “Đừng là bất hiếu với trưởng bối, còn ghen tỵ, nên mới biểu ca Trừng đuổi đấy chứ!”

Cả trường yến xôn xao.

Loading...