Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 166: Nguyện làm cô tử

Cập nhật lúc: 2025-08-04 07:48:03
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

rõ ràng đây là...”

“Là cái gì? Ngươi chứng cứ ?”

Một câu nhẹ bẫng của Thái hậu khiến lòng Hoàng hậu Phó lạnh nửa phần, , nàng chứng cứ.

“Thôi Nhị tỷ, cũng , là Cửu gánh lấy , thôi coi như bỏ qua .” Phế Đế Phỉ Trác ung dung lên tiếng, ánh mắt ngừng liếc về phía Sở Nhược Yên.

Chỉ cần nàng hiểu lầm, thì dù trăm kẻ như Ngọc Như cũng để tâm.

Hoàng hậu Phó giận dữ liếc một cái, đành nén giận: “Mẫu hậu, nay chân tướng rõ, thần sẽ chiếu theo cung quy, xử trảm Ngọc Như và Phỉ Khánh, thể chăng?”

Thái hậu phẩy tay: “Ngươi là Hoàng hậu, cần hỏi ý Ai gia, xử lý là .”

Lập tức bọn thái giám hai bên áp giải hai .

Ngọc Như vẻ mặt coi c.h.ế.t như về, còn Phỉ Khánh hoảng loạn kêu gào: “Không, tiểu nhân! Thái hậu nương nương, Tần vương gia! Tiểu nhân xin thề với trời, chỉ hạ dược ly rượu của Quốc cữu gia, tuyệt đối động đến chén rượu của Tần vương! Dù gan trời cũng dám mưu hại vương gia—Ưm, ưm ưm!”

Miệng bịt chặt, cùng Ngọc Như lôi ngoài.

Mộ Dung Cẩn trầm ngâm, mắt thoáng vẻ suy tư.

Hắn xưa nay từng đụng chạm rượu chén của khác, nếu Phỉ Khánh, thì “Tỉnh tửu hoa” từ ?

Chỉ là nghi ngờ , theo cái c.h.ế.t của Ngọc Như và Phỉ Khánh, cũng chôn sâu trong đất.

Quý phi Tước t.h.i t.h.ể Ngọc Như trình lên, lấy tay che miệng cứng ngắc.

Một ngày nào đó, đợi nàng Thái hậu, họ Sở, họ Phó...

Một kẻ cũng đừng hòng thoát!

“Thôi, chuyện đến đây, cũng nên đến chuyện của Cẩn nhi.” Thái hậu nhíu mày, phần vui liếc Sở Nhược Âm, “Ngươi đối với con tiện... con nha đầu nghĩ thế nào? Thu thứ phi, thế nào?”

Hoàng thất khác với thường ở chỗ "tam thê tứ ", bọn họ là "tam trắc tứ thứ".

Tức là một vị hoàng tử hoặc vương ngoài việc cưới chính phi, thể nạp ba trắc phi, bốn thứ phi.

Thứ phi địa vị chẳng qua như tiểu , ghi ngọc điệp, con sinh cũng phong danh vị, Thái hậu rõ ràng là chỉ ban cho nàng cái danh phận thấp nhất.

Cả nhà họ Sở đều cau mày, Sở Nhược Âm vẫn cúi đầu.

Mộ Dung Cẩn nàng một cái: “Mẫu hậu, Sở nhị cô nương là vì cứu nhi thần mà rơi cảnh , phong thứ phi, quá ủy khuất nàng…”

Thân thể Sở Nhược Âm khẽ run, cuối cùng cũng ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử phong thần tuấn mỹ, lưỡng lự một hồi khẽ : “Hay là… phong trắc phi ?”

“Trắc phi? Ngươi nghĩ kỹ ? Chính phi còn cửa đón trắc phi, sợ tiểu thư Phùng gia trở về gây sự ?”

Mộ Dung Cẩn mặt lộ vẻ chần chừ, nhưng vẫn : “chung quy là của nhi thần, thể để cô nương gánh chịu hậu quả.”

Lời đến mức , Thái hậu dù bất mãn cũng chỉ thể nhẫn nhịn.

Sắc mặt Sở Hoài Sơn dịu đôi chút.

Tiểu Giang thị mừng rỡ : “Trắc phi cũng mà! Nhược Âm, còn mau tạ ơn?”

Chỉ Sở Nhược Yên thấy sắc môi nàng tím ngắt, loạng choạng, vội tiến lên đỡ lấy: “Nhị , ...”

Sở Nhược Âm khẽ đẩy tay tỷ tỷ : “Đại tỷ, …”

Nói xong cúi đầu hít sâu một : “Tần vương điện hạ.”

Thiếu nữ ngẩng mặt, đôi mắt trong sáng như nước long lanh lệ ngấn, cứ thế thẳng : “Trong lòng , để tâm... là tiểu thư Phùng gia, đúng ?”

Mộ Dung Cẩn khựng , bực bội tránh né: “A Âm, bây giờ lúc chuyện .”

“Là ‘A Âm’, ‘A Oanh’?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-166-nguyen-lam-co-tu.html.]

Nàng kiên định mắt , nam tử chau mày, hồi lâu mới đáp: “Ta và nàng quen từ nhỏ, hôn ước thanh mai…”

“Vậy còn ? Nghe khúc phương Bắc, bàn thơ luận phú, hai cứu mạng, chỉ vì giống nàng ? Ngay cả tên cũng giống, ?!”

Lời đến đây lệ rơi ngừng, mang theo tuyệt vọng cùng cực.

Nam tử tựa hồ ép đến phát bực, phất tay áo: “Phải, bởi vì ngươi giống nàng nên bản vương mới chú ý hơn, ngờ thành đại họa. bản vương cũng bù đắp! Một vị trí trắc phi, khi A Oanh nhập phủ bản vương còn thể cho ngươi sinh một đứa con, đến lúc đó cho dù A Oanh cửa, ngươi cũng …”

“Con?” Sở Nhược Âm thê lương, “Thì điều vương gia nghĩ, là địa vị.”

Lúc nàng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến run sợ.

Mộ Dung Cẩn nghẹn lời, khẽ : “A Âm, nàng hạng đó, nhưng chuyện , bản vương thể phụ A Oanh, trắc phi là giới hạn bản vương thể …”

“Vậy thì cần ban nữa.”

Sở Nhược Yên ngẩng đầu, nhàn nhạt : “Thái hậu nương nương, thần nữ tự xứng với Tần vương, dám vọng tưởng bước vương phủ.”

Mộ Dung Cẩn sắc mặt đại biến, Thái hậu hừ lạnh: “Ngươi còn chút tự phận.”

Tiểu Giang thị giận dữ: “Ngươi bậy gì thế! Thân thể trao cho Tần vương, gả thì còn con đường nào khác?”

Sở Hoài Sơn : “Nhược Âm, nếu con gả, thì cứ ở phủ như đại tỷ con, phụ dưỡng các con cũng là gánh nặng gì.”

Sở Nhược Yên lắc đầu: “Tạ phụ , nhưng nữ nhi quyết, nguyện xuống tóc xuất gia, từ nay thanh đăng cổ Phật, liễu hết nửa kiếp phù sinh.”

Chúng nhân sắc mặt đều đại biến.

Mộ Dung Cẩn càng kinh hoảng tiến lên nắm chặt cổ tay nàng: “Nàng ? Mới mười sáu xuân xanh, cô tử?”

Sở Nhược Yên rút tay về, quỳ xuống Thái hậu: “Xin Thái hậu thành .”

Thái hậu nén vui, ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, Cẩn nhi, Sở nhị cô nương quyết ý như thế, con cứ thuận theo . Ai gia sẽ chọn cho nàng một ngôi chùa để tịnh tu, con cũng khỏi lo lắng chuyện hôn sự với tiểu thư Phùng gia. Đây là song mỹ sự...”

“Không !” Mộ Dung Cẩn cần suy nghĩ thốt, “Nàng thể trắc phi, nhưng tuyệt đối thể cô tử!”

Hiếm thấy kiên quyết như , Thái hậu nhíu mày.

Hoàng hậu Phó thấy thế vội : “Mẫu hậu, khi Cửu và Sở nhị cô nương đều rõ tâm ý, bằng tiên để nàng trở về phủ, đợi nguôi giận sẽ tính tiếp?”

Thái hậu day trán: “Cứ , Ai gia mệt , hồi cung!”

Hoàng hậu và Quý phi Tước cũng lượt rời , Sở Hoài Sơn ho khan hai tiếng: “Tần vương, xin buông tay tiểu nữ…”

Lúc Mộ Dung Cẩn mới phát hiện bản vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, buông , trầm giọng: “A Âm, nàng đừng giận dỗi…”

Sở Nhược Yên tự giễu, Sở Nhược Yên lên tiếng: “Tần vương điện hạ, nhị của , đồ vật. Nếu thật sự để tâm nàng, thì đừng gọi nàng bằng cái tên dễ khiến lầm tưởng nữa.”

Mộ Dung Cẩn ngẩn , nghiến răng: “Nhược Âm…”

nàng nữa, nắm tay tỷ tỷ: “Phụ , mẫu , đại tỷ, chúng hồi phủ thôi.”

Mộ Dung Cẩn định đuổi theo, Sở Hoài Sơn vô thanh vô tức chặn đường: “Vương gia, tiểu nữ trải biến cố, xin cho nghỉ ngơi.” Rồi với vợ và hai con gái: “Chúng .”

Bốn họ Sở rời hiên ngang, Mộ Dung Cẩn chỉ thấy một cơn phẫn nộ nghẹn trong lồng ngực, nhưng tức giận!

Cùng lúc đó, tại Trưởng công chúa phủ.

An Thịnh đang cắt tỉa hoa trong viện, Vũ Huy kể chuyện ở Dục Tú cung: “Chỉ thôi?”

“Chỉ thôi. Ngọc Như vì đỡ đòn Quý phi Tước nên nhận tội, còn Phỉ Khánh thì chẳng ai quan tâm… Ai ngờ , ‘Tỉnh tửu hoa’ trong chén của Tần vương, của điện hạ hạ .”

Khóe môi An Thịnh cong lên nụ nhạt, Vũ Huy vỗ tay : “Tằm rình ve, sẻ rình tằm. Quý phi Tước tưởng vẹn cả đôi đường, nào ngờ cũng chỉ là áo cưới cho .”

“Cả nhà họ Tước đều hồ đồ. Nếu nhờ hoàng sủng ái, thêm Hoàng hậu bao dung, thì sớm vùi xác trong chốn cung sâu . s.ú.n.g thì cũng tệ.” An Thịnh , cắt xong một cành bạch cúc, đang định thêm thì Cung Thương hớt hải chạy : “Trưởng công chúa! Thiếu chủ tới , —”

Chưa dứt lời, Yến Trừng sải bước trong viện.

Hắn mặt lạnh như băng, trong mắt đều là sương lạnh: “Chuyện ở Dục Tú cung, là ngươi ?”

Loading...