Cá chép nhỏ đầu bếp - Chương 96: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-23 03:44:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giữa tâm bão, vững nào dễ

 

Trong những ngày liên tiếp, một luồng ám lưu quỷ dị bắt đầu cuộn trào giữa triều đường và cung đình tưởng chừng yên bình. Ban đầu chỉ là những lời thì thầm rời rạc, như dòng chảy ngầm mặt nước, khó lòng nhận thấy. dần dần, những lời thì thầm tụ hội thành làn sóng âm thanh mơ hồ, mang theo sự chất vấn, suy đoán, thậm chí là ác ý chỉ cây dâu mắng cây hòe.

 

Tâm điểm của lời đồn, chính xác nhắm Đông Cung, đúng hơn, là nhắm đầu bếp cận, phận đặc biệt nhưng tín nhiệm bên cạnh Thái t.ử Tiêu Cảnh – Tô Niệm An.

 

Có nhiều phiên bản, nhưng ý nghĩa cốt lõi trùng hợp đến kinh ngạc: Thái t.ử điện hạ bệnh thể mới bình phục, e là tâm thần định, một yêu nữ lai lịch bất minh bên cạnh mê hoặc. Nữ nhân chỉ dùng các món ăn ‘kỳ kỹ dâm xảo’ để mê hoặc bề , còn to gan lớn mật, dám dùng thứ tà thuật ‘Hương dẫn’ mà ngay cả Thái Y Viện cũng từng đến, để chẩn trị long thể cho Thái t.ử điện hạ. Hành động rõ ràng là ‘tẫn kê tư thần’, phụ nhân can chính, thêm hành tung quỷ bí, dùng t.h.u.ố.c xảo quyệt, chính đạo, lâu dài mà xem, e rằng những thể chữa bệnh, trái còn tổn hại căn cơ của Thái tử, lầm lỡ quốc bản!

 

Những lời đồn thổi , tựa như độc trùng mọc cánh, len lỏi khắp nơi chỗ nào . Chúng một huân quý tông “vô tình” nhắc đến bữa , truyền qua ánh mắt trao đổi của một vài thanh lưu ngự sử, thậm chí lặng lẽ thẩm thấu những cuộc hàn huyên của các phi tần địa vị thấp. Kẻ truyền bá thường mang vẻ mặt lo âu, vì nước vì vua, nhưng thực chất từng câu từng chữ đều như d.a.o găm tẩm độc, trực tiếp nhắm sự tồn tại của Tô Niệm An, mục tiêu cuối cùng, đương nhiên là Thái t.ử Tiêu Cảnh đang lên như diều gặp gió, thủ đoạn mạnh mẽ.

 

Đại triều hội ngày hôm , khí vài phần dị thường. Một vài quan viên vốn bất đồng chính kiến với Tiêu Cảnh, hoặc tổn hại lợi ích trong đợt thanh trừng đó, khi tấu đối tuy dám chỉ thẳng Đông Cung, nhưng trong lời nhiều hàm sa xạ ảnh, nào là “Trữ quân nên cận hiền thần chính đạo, tránh xa bọn tiểu nhân”, nào là “Việc dùng t.h.u.ố.c trong cung, liên quan đến quốc thể, lấy Thái Y Viện chuẩn, thể mù quáng tin phương t.h.u.ố.c dân gian”, khiến ít triều thần liếc , Hoàng đế long ỷ cũng khẽ nhíu mày.

 

Sau khi bãi triều, Hoàng đế chỉ giữ một Tiêu Cảnh.

 

Trong Ngự Thư Phòng, hương đàn thoang thoảng. Hoàng đế tựa lưng nhuyễn tháp, sắc mặt dường như tiều tụy hơn mấy phần so với những ngày , ánh mắt mang theo vẻ thâm trầm khó dò. Ngài lập tức mở lời, chỉ thong thả gẩy nhẹ nắp chén , phát tiếng chạm khẽ trong trẻo.

 

Tiêu Cảnh rủ tay cung kính đó, lòng rõ như gương, phụ hoàng tất nhiên phong thanh.

 

Mãi lâu , Hoàng đế mới chậm rãi ngẩng mắt, ánh rơi Tiêu Cảnh, mang theo sự dò xét, và cả một tia mệt mỏi khó nhận : “Cảnh nhi, gần đây triều trung vài lời bàn tán, về cung nữ… giỏi d.ư.ợ.c thiện ở Đông Cung của con.”

 

Lòng Tiêu Cảnh chợt rùng , nhưng mặt vẫn lộ vẻ gì: “Nhi thần lo sợ, là lời lẽ hoang đường nào, dám quấy nhiễu sự thanh tịnh của phụ hoàng.”

 

Hoàng đế xua tay, ngữ khí thể phân biệt hỉ nộ: “Chẳng qua là nàng dùng t.h.u.ố.c táo bạo, hành sự vượt phận các loại. Trẫm con chủ kiến của , nàng đối với bệnh thể của con cũng quả thật ích. Chỉ là…”

 

Ngài ngừng một chút, giọng hạ thấp vài phần, mang theo sự răn đe và cảnh báo của bậc đế vương: “Con là Trữ quân, Thiên t.ử tương lai. Từng lời , từng hành động, đều là gương mẫu cho thiên hạ. Việc lựa chọn bên cạnh, càng liên quan đến sự nhận của triều đình và dân chúng, sự định của quốc bản. Có đôi khi, dù là xuất phát từ thiện ý, cũng cần luôn chú ý chừng mực, đừng trao cho khác cơ hội nắm thóp, càng đừng… bên cạnh thao túng, đắm chìm những tiểu kỹ mọn, mà quên đại nghiệp hùng tráng của một Trữ quân.”

 

Lời thật ý nhị sâu xa, bề ngoài như quan tâm, thực chất nặng tựa ngàn cân. Vừa chỉ rõ sự tồn tại của lời đồn, thể hiện mức độ tin tưởng nhất định đối với Tiêu Cảnh, cảnh cáo rõ ràng y chú ý ảnh hưởng, vì cái nhỏ mà mất cái lớn, càng ngụ ý Tô Niệm An thể trở thành điểm yếu hoặc thậm chí là gánh nặng của y.

 

Tiêu Cảnh cúi đáp: “Nhi thần kính cẩn tuân theo lời dạy của phụ hoàng. Nhất định sẽ luôn tự kiểm điểm, lấy quốc sự trọng, dám chút nào lơ là. Còn về những việc vặt trong cung và việc điều dưỡng bệnh thể của nhi thần, nhi thần đều rõ trong lòng, tuyệt sẽ vì tư lợi mà bỏ phế công vụ, cũng sẽ tin lời một phía, xin phụ hoàng cứ yên tâm.”

 

Y đáp lời kiêu hèn, chấp nhận “nhắc nhở”, giữ gìn quyền tự chủ của Đông Cung, hề bày tỏ rõ ràng sẽ xử lý Tô Niệm An như thế nào.

 

Hoàng đế y thật sâu một cái, cuối cùng, chỉ phất tay: “Thôi , con trong lòng rõ là . Đi , trẫm mệt mỏi .”

 

“Nhi thần cáo lui.” Tiêu Cảnh hành lễ, lui khỏi Ngự Thư Phòng. Khoảnh khắc xoay , đáy mắt y lóe lên một tia hàn ý lạnh lẽo. Sự phản kích của Thái phi, quả nhiên đến, còn âm hiểm độc địa như , trực tiếp công kích điểm y để tâm nhất, nhưng cũng dễ chỉ trích nhất – phận và y thuật “ chính thống” của Tô Niệm An.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-chep-nho-dau-bep/chuong-96.html.]

Lời đồn đương nhiên cũng truyền đến Đông Cung, thậm chí còn cụ thể và khó hơn. Tô Niệm An tuy sống khép kín, nhưng thỉnh thoảng đến Ngự Dược Phòng lấy thuốc, hoặc ngang qua cung đạo, luôn thể cảm nhận những ánh mắt khác thường, hoặc những lời thì thầm chỉ trỏ. Những ánh mắt tràn đầy sự dò xét, khinh miệt, thậm chí còn cả sự thù địch ngấm ngầm.

 

Phúc Thuận sớm uyển chuyển cho nàng phong thanh bên ngoài, và dặn dò nàng gần đây cố gắng ít ngoài, vật dụng đều do chuyên trách của Đông Cung phụ trách.

 

Tô Niệm An trong tiểu trù phòng, nồi t.h.u.ố.c sôi sùng sục bếp lửa, lòng ngũ vị tạp trần. Nàng sợ vất vả, cũng sợ nguy hiểm, nhưng sự phủ định và vu khống vô hình nhắm xuất và năng lực của nàng, giống như những mũi kim nhỏ, đ.â.m lòng đau nhói. Nàng trở thành công cụ tấn công Thái tử, điều khiến nàng phẫn nộ, càng cảm thấy bất lực.

 

Nàng chỉ là một đầu bếp, dù kiến thức hiện đại, nhưng ở trong thâm cung , những lễ giáo quan niệm ăn sâu bén rễ, sức lực của nàng vẫn còn nhỏ bé. Áp lực Thái t.ử điện hạ gánh chịu, thể tưởng tượng .

 

Ngày hôm , nàng tinh tâm điều chế một loại an thần mới, dùng vài loại cúc dại tác dụng an thần tìm thấy, thêm chút ít băng đường, hương vị thanh nhã. Nàng bưng chén về phía thư phòng, hành lang “tình cờ gặp” một thái giám trung niên bình thường coi như quen mặt, đang việc ở cung viện khác.

 

Tên thái giám mà như hành lễ, giọng the thé mang theo vài phần cố ý: “Ối, Tô cô nương, dâng ‘tiên thang’ cho Điện hạ đó ư? Thật vất vả cho cô nương . Giờ khắp cung đều đồn ầm lên, tay nghề cô nương thông thiên, ngay cả các lão đại nhân trong Thái Y Viện cũng tự hổ thẹn bằng! Chậc chậc, thật phi phàm!”

 

Lời lẽ mỉa mai, chút che giấu.

 

Tô Niệm An bước chân khựng , ngón tay nâng khay khẽ siết chặt. Nàng ngước mắt, bình tĩnh tên thái giám , ánh mắt trong trẻo, chút sợ sệt: “Công công quá . Nô tỳ chẳng qua là tròn bổn phận, điều lý thiện thực cho Điện hạ. Chư vị đại nhân trong Thái Y Viện y thuật tinh xảo, là trụ cột quốc gia, nô tỳ nào dám so bì. Nếu công công việc gì, nô tỳ còn dâng , xin cáo lui.”

Mèo con Kute

 

Nàng nhanh chậm, thái độ khiêm tốn kiêu căng, rõ phạm vi chức trách của , nâng cao vị thế của Thái Y Viện, khiến đối phương tìm cớ để phát tác. Nói xong, nàng khẽ cúi đầu, thẳng qua y, thèm liếc thêm một cái.

 

Tên thái giám gặp chướng ngại mềm, bóng lưng thẳng tắp của Tô Niệm An, nhổ một ngụm, khẽ rủa: “Hừ, xem ngươi đắc ý bao lâu!”

 

Tô Niệm An bước thư phòng, khẽ đặt chén lên án thư của Tiêu Cảnh. Tiêu Cảnh đang chuyên tâm xem một bản tấu chương, giữa hàng mày mang theo một tia mệt mỏi.

 

“Điện hạ, dùng chút , mới pha, thanh tâm minh mục.” Nàng khẽ .

 

Tiêu Cảnh ngẩng đầu, thấy một tia tủi và kiên cường khó che giấu sâu trong đáy mắt nàng, một góc trong lòng y khẽ mềm . Y những lời đồn đại bên ngoài, cũng hiểu rõ cảnh của nàng lúc .

 

“Ừm.” Y nâng chén lên, nhấp một ngụm, vị thanh ngọt đắng tan trong khoang miệng, quả thật khiến thần kinh căng thẳng của y dịu phần nào. “Trà ngon.”

 

Y chỉ ba chữ , nhưng mang theo một sự khẳng định và ủng hộ thầm lặng.

 

Tô Niệm An trong lòng ấm áp, khẽ : “Tạ ơn Điện hạ. Nô tỳ xin cáo lui.”

 

Nàng xoay rời , bước chân kiên định hơn lúc đến. Nàng , thể gục ngã, càng thể lùi bước. Càng kẻ dùng lời đồn để đ.á.n.h đổ nàng, thông qua nàng để đả kích Thái tử, nàng càng vững gót chân, càng dùng cách của để chứng minh giá trị bản . Nàng thể đổi những định kiến ăn sâu bén rễ, nhưng nàng thể giữ vững bếp , giữ gìn sức khỏe cho Thái tử, đây là điều duy nhất nàng thể lúc , cũng là đòn phản công mạnh mẽ nhất.

 

Trên đầu ngọn gió, dù khó mà vững, nhưng nàng tuyệt đối sẽ dễ dàng nuốt chửng.

 

 

Loading...