Cá chép nhỏ đầu bếp - Chương 75: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-23 03:44:16
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cây đổ bầy vượn vội vã chạy rừng
Sáng sớm hôm thiết triều, gió mây biến sắc.
Ngự Sử Đại Phu Lý Văn Uyên tay cầm ngọc hốt, dẫn đầu xuất liệt, mặt mày nghiêm nghị, giọng sang sảng, Kim Loan Điện liệt kê mười tội lớn của Hộ Bộ Thượng Thư Tô Viễn Đạo:
Tham ô tiền thuế vận chuyển, xâm chiếm ruộng dân, dung túng gia nhân điều ác, bán tước lạm tài, vu cáo trung lương… từng vụ án, từng chuyện, chứng cứ xác thực, lời lẽ căn cứ. Sau đó, mấy vị ngôn quan nối gót xông lên, phụ họa hặc tội, lời lẽ gay gắt, thống thiết vạch trần những sai trái của .
Cả triều đình xôn xao. Dù ai nấy đều Tô Viễn Đạo thanh liêm, nhưng cũng ngờ cả gan càn đến mức . Hoàng đế ngai rồng mặt mày tái mét, càng càng giận dữ tột độ.
Tô Viễn Đạo điện, lúc đầu còn cố gắng giữ bình tĩnh, toan biện bạch, nhưng những chứng cứ rành rành do Lý Văn Uyên trình lên, sắc mặt dần từ đỏ chuyển trắng, từ trắng sang xám, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lời biện bạch cũng trở nên tái nhợt vô lực, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ liên tục khấu đầu, liên tục kêu “Bệ hạ bớt giận, thần oan uổng”, nhưng dáng vẻ của gần như điên cuồng.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, ngay tại triều hạ chỉ: cách hết quan chức tước vị của Tô Viễn Đạo, tịch thu gia sản, bản cùng tất cả gia quyến giao cho Đại Lý Tự bắt giam, nghiêm gia thẩm vấn!
Chỉ dụ ban xuống, như tiếng sét đ.á.n.h ngang tai, chỉ đ.á.n.h gục Tô Viễn Đạo, mà còn khiến cả Tô phủ phút chốc sụp đổ.
Ngự Lâm Quân như hổ đói lập tức bao vây phủ Thượng Thư Tô gia vốn từng xe ngựa tấp nập. Cánh cổng sơn son thô bạo đạp tung, các dải phong ấn chéo dán lên. Trong phủ tiếng la, tiếng quát tháo, tiếng lật tung hòm xiểng vang lên một mảnh. Đồ cổ quý giá, vàng bạc phiếu khoán, địa khế sổ sách… từng thứ một kiểm kê, niêm phong hòm. Phủ từng một thời hiển hách, chỉ chớp mắt biến thành hang ổ của kẻ gian thần mà ai cũng tránh xa.
Mèo con Kute
Trong thâm cung, Tô Chỉ Nhu khi tin, đang soi gương kẻ lông mày, một cây trâm ngọc bích quý giá từ tay nàng run rẩy tuột xuống, “choang” một tiếng rơi xuống đất, gãy đôi. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, dung nhan kiều mỵ trong gương phút chốc vặn vẹo, tràn đầy sự kinh hoàng và tuyệt vọng khó tin.
“Cha… xong ? Không… thể nào!” Nàng đột ngột túm lấy cung nữ cận đến báo tin, móng tay gần như cắm da thịt đối phương, “Bệ hạ thể… Thái tử! Nhất định là Thái tử! Hắn hãm hại cha !”
Hoảng loạn như băng lạnh, tức thì nhấn chìm nàng. Nàng mất sủng, giờ mất chỗ dựa lớn nhất, trong thâm cung ăn thịt , điều gì đang chờ đợi nàng? Lãnh cung? Ba thước lụa trắng? Hay một chén rượu độc?
Nỗi sợ hãi tột cùng thôi thúc ý chí cầu sinh mạnh mẽ nhất. Nàng thể chờ c.h.ế.t! Nàng còn con bài cuối cùng – vị quý nhân trong cung nhiều năm từng thông qua cha nàng bày tỏ thiện ý, hứa hẹn sẽ che chở “lúc nguy cấp”, đó là Dụ Vương Thái phi tôn quý vô cùng!
! Tìm Thái phi! Chỉ cần Thái phi chịu tay, xét tình nghĩa cũ và… và những chuyện cha nàng cho bà , nhất định thể cứu nàng, ít nhất là bảo tính mạng cho nàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-chep-nho-dau-bep/chuong-75.html.]
Như c.h.ế.t đuối vớ cọng rơm cuối cùng, mắt Tô Chỉ Nhu bùng lên ánh sáng điên cuồng. Nàng xua lui những khác, chỉ giữ cung nữ cận tuyệt đối, giọng gấp gáp và the thé: “Mau! Lấy cái… cái hộp gỗ t.ử đàn nhỏ giấu ở đáy tráp trang điểm đây!”
Cung nữ cũng chuyện liên quan đến sinh tử, dám chậm trễ, nhanh lấy một hộp gỗ t.ử đàn tinh xảo chỉ bằng lòng bàn tay. Tô Chỉ Nhu run rẩy mở , bên trong châu báu, mà là một khối linh bài màu đen trông vẻ bình thường, phía khắc hoa văn sen dây phức tạp, nhưng chính giữa một chữ “Tĩnh” nhỏ bé, khó nhận thấy.
Đây chính là tín vật mà vị quý nhân bí mật trao cho nàng thông qua phụ năm xưa, rõ nếu bất trắc, thể dùng vật , gửi thư cầu cứu khe đá gốc cây hòe thứ ba ở góc tây nam bên ngoài Tĩnh Tâm Trai thuộc Bắc Ngũ Sở.
“Bút mực!” Tô Chỉ Nhu hạ thấp giọng, tay run đến mức hầu như cầm bút, vội vàng lên một mẩu giấy nhỏ lời cầu cứu nguệch ngoạc và tuyệt vọng, rõ phụ gặp nạn, bản nguy cấp cận kề, khẩn cầu Thái phi nương nương niệm tình nghĩa cũ, tay giúp đỡ. Nàng cuộn tờ giấy , dùng một sợi tơ mảnh buộc chặt, cùng với chiếc linh bài đó nhét tay cung nữ cận.
“Mau! Tranh thủ lúc trong cung hỗn loạn, nghĩ cách đưa ngoài! Nhất định tự tay… , nhất định đặt chỗ đó! Cẩn thận, ngàn vạn đừng để khác thấy!” Giọng Tô Chỉ Nhu điên cuồng, mắt đầy tơ máu.
Cung nữ cũng đây là hành động liều mạng, mặt mày tái xanh, gật đầu lia lịa, giấu kỹ đồ vật trong lòng, lợi dụng lúc Tô phủ khám xét, nhân sự trong cung hỗn loạn, lặng lẽ lẻn khỏi chỗ ở, nín thở ngưng thần suốt đường, chuyên chọn những con đường nhỏ hẻo lánh, tiềm hành về hướng Bắc Ngũ Sở.
Nàng tự cho rằng hành động của bí mật, nhưng ngờ từ khoảnh khắc nàng bước khỏi phòng, ít nhất ba đôi mắt sắc bén như chim ưng từ các hướng khác , khóa chặt nàng. Bóng dáng ảnh vệ mỹ hòa bóng tối của cung điện và góc khuất của hàng hiên, như hình với bóng, lặng lẽ ghi từng bước , từng động tác hoảng loạn quanh của nàng .
Cung nữ nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng mò đến gốc cây hòe già chỉ định bên ngoài Bắc Ngũ Sở, trái thấy ai chú ý, nhanh chóng nhét linh bài và tờ giấy sâu trong khe đá, đó như một con thỏ giật , vội vàng bỏ chạy ngoảnh đầu .
Nàng rời lâu, một bóng đen lướt đến bên khe đá như làn khói nhẹ, đầu ngón tay dò , chuẩn xác lấy chiếc linh bài và tờ giấy, một khác thì nhanh chóng đặt một bản hình thức và nét chữ gần như giống hệt vị trí cũ. Toàn bộ quá trình nhanh như điện xẹt, một tiếng động.
Lát , chiếc linh bài màu đen thật và tờ giấy cầu cứu đó, dâng lên Đông Cung thư phòng, đặt án thư của Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh cầm lấy tấm lệnh bài lạnh lẽo chạm tay, đầu ngón tay lướt nhẹ chữ “Tĩnh” nhỏ xíu, khóe môi từ từ cong lên một nụ lạnh lùng thấu hiểu.
Cá, quả nhiên c.ắ.n câu.
Ném đá dò đường, lối lộ. Con đường cầu cứu cực kỳ bí mật dẫn đến Tĩnh Tâm Trai ở Bắc Ngũ Sở , xác nhận.
Mà lúc , Tô Chỉ Nhu vẫn còn đổ gục nền cung điện lạnh lẽo, mang theo tia hy vọng mong manh cuối cùng, chờ đợi phản hồi từ vị “quý nhân” , hề rằng nàng và phụ , từ lâu trở thành cá trong lưới, là quân cờ bỏ đầu tiên trong ván cờ .