Cá chép nhỏ đầu bếp - Chương 71: --- Niệm An Kinh Mộng Nhớ Mảnh Vỡ
Cập nhật lúc: 2025-11-23 03:44:12
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Cảnh kiểm soát chặt chẽ Bắc Ngũ Sở như thủy triều vô thanh, lặng lẽ nhấn chìm từng tấc gian xung quanh Tĩnh Tâm Trai. Tuy nhiên, bên phía Dụ Vương Thái Phi dường như , vẫn giữ nguyên sự yên tĩnh gần như cứng nhắc , mỗi ngày tụng kinh, lễ Phật, cắt tỉa hoa cỏ, tựa như sóng gió bên ngoài đều liên quan đến nàng. Sự bình tĩnh quá mức , trái càng khiến khí trong thư phòng Đông Cung thêm ngưng trệ, giống như áp suất thấp ngột ngạt cơn bão.
Mèo con Kute
Tô Niệm An nhạy bén cảm nhận áp lực vô hình . Nàng tuy ảnh vệ cụ thể điều tra gì, nhưng lời Phúc Thuận nhắc nhở hôm đó, cùng với sự trầm uất và dò xét ngày càng sâu đậm mày Tiêu Cảnh, đều khiến nàng hiểu rằng, cơn bão thật sự đang hình thành, mà tâm bão, thể chính là vị Thái phi trông vẻ hiền từ thoát tục .
Thêm đó, Tô Viễn Đạo sắp sụp đổ, sự mong chờ oan tình của phụ rửa sạch và hồi tưởng về những khổ đau trong quá khứ đan xen, một loại cảm xúc phức tạp khó tả trỗi dậy trong lòng nàng. Sự nhẹ nhõm khi đại thù sắp báo, nỗi đau thương vì mất , sự hoang mang về tương lai, cùng nỗi sợ hãi khi mắc kẹt trong đấu tranh cung đình... tâm tình ban ngày còn thể cưỡng ép kìm nén, chuyên tâm hương liệu d.ư.ợ.c lý, nhưng khi đêm khuya tĩnh mịch, liền hóa thành mãnh thú thoát khỏi lồng giam, xông xáo ngừng trong mộng cảnh của nàng.
Đêm đó, Tô Niệm An ngủ cực kỳ yên .
Mộng cảnh kỳ lạ, rời rạc. Lúc đầu là dung nhan mơ hồ của phụ Tô Viễn Thanh, mang theo nụ ấm áp, đưa cho nàng một khối quế hoa cao ngọt dẻo, hương thơm dường như vẫn còn vương vấn nơi đầu mũi.
Bỗng nhiên cảnh tượng đột ngột đổi, lửa dữ ngút trời nuốt chửng sân viện lão gia ở Giang Nam, luồng khí nóng bỏng ập thẳng mặt, xen lẫn tiếng thê lương và âm thanh chói tai của binh khí giao tranh. Nàng ai đó ôm chặt trong lòng, loạng choạng chạy trốn giữa khói đặc và hỗn loạn, lồng n.g.ự.c đau dữ dội vì sợ hãi và sặc sụa.
"An An... nhớ lấy... sống sót..." Giọng mẫu nghẹn ngào vỡ vụn kề bên tai, gấp gáp mà tuyệt vọng. Niệm An cảm thấy nhét một gian chật hẹp, bức bối, tựa như cái hốc gốc cây hòe cổ thụ trong sân. Qua khe hở, nàng thấy khuôn mặt đẫm lệ nhưng vô cùng quyết tuyệt của mẫu .
"Thứ ... giữ kỹ... lẽ..." Bàn tay mẫu lạnh buốt và run rẩy, vội vàng nhét một vật nhỏ, cứng túi áo lót sát nàng. Vật đó mang theo một mùi hương kỳ lạ, trong trẻo nhưng thoáng chút tanh ngọt, hợp với mùi khói lửa và m.á.u tanh xung quanh.
Ngay đó, là sự rung chuyển dữ dội, tiếng mẫu kinh hãi, cùng với một tia hàn quang chói mắt...
"A!"
Tô Niệm An bỗng chốc bật dậy từ giường, mồ hôi lạnh thấm đẫm trung y, trái tim điên cuồng đập thình thịch, gần như vọt khỏi lồng ngực. Nàng há mồm thở dốc, mắt dường như vẫn còn vương vấn lửa và ánh đao trong mộng, ánh mắt tuyệt vọng nhưng nỡ lìa xa của mẫu in rõ mồn một trong tâm trí.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vắng vẻ thê lương, rải bạc xuống khắp sàn qua song cửa, khiến sự tĩnh mịch trong phòng càng thêm rợn .
Nàng vô thức đưa tay sờ lên ngực, nơi đó tự nhiên sớm còn gì. Đó là ký ức thời thơ ấu của nguyên chủ, chôn sâu tầng ý thức tiềm ẩn, vì những chấn động thế và cảm xúc liên tiếp gần đây, cuối cùng phá vỡ phong tỏa.
Đó là cái gì?
Mẫu nhét cho nàng thứ gì?
Tô Niệm An ôm lấy tấm chăn mỏng, ánh trăng lạnh lẽo cố gắng hồi tưởng cảm giác và mùi vị ngắn ngủi nhưng sâu sắc đó. Cứng, lớn, hình dạng dường như... bất quy tắc? Không tiền bạc trang sức thông thường. Quan trọng nhất là mùi hương đó – trong trẻo, tựa hương lạnh của cây cỏ, nhưng lờ mờ thoáng chút khí vị tanh ngọt cực nhạt, khó tả, hề khiến khó chịu, trái còn một sức xuyên thấu kỳ lạ, như thể thể khắc sâu tận cùng ký ức.
Mùi vị ... nàng nhất định từng ngửi thấy mùi tương tự ở đó!
Nàng đột ngột vén chăn xuống giường, cũng chẳng màng khoác áo, chân trần nhanh chóng đến chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Trên bàn bày các mẫu hương liệu, d.ư.ợ.c liệu mà mấy ngày nay nàng thử nhận và phối hợp.
Nàng sốt sắng cầm lên từng thứ một, đưa lên mũi hít sâu. Trần bì? Không , chỉ mùi thơm nồng. T.ử tô? Không , là mùi cay nồng. Mảnh hổ phách nhỏ cho là thể an thần ? Chỉ mùi thông thoang thoảng.
Đều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-chep-nho-dau-bep/chuong-71-niem-an-kinh-mong-nho-manh-vo.html.]
Nàng bồn chồn đặt những thứ trong tay xuống, ánh mắt lướt qua đống vật liệu lộn xộn. Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng cánh hoa khô héo màu đỏ sẫm mà Phúc Thuận mang đến mấy ngày , thứ mà nàng cảm thấy mùi vị quen thuộc kỳ lạ.
Nàng cẩn thận nhón lấy nó, một nữa đưa xuống mũi. Luồng khí tanh ngọt xông mũi dường như phai nhạt chút ít do để mấy ngày, nhưng cái nền mùi kỳ lạ, trong trẻo lạnh lẽo ẩn sâu bên trong...
Mảnh ký ức trong mộng đột nhiên lóe sáng!
Tuy giống , khối vật trong mộng hương khí thuần túy, thanh khiết hơn, còn cánh hoa pha lẫn nhiều mùi tanh ngọt hơn, song nền hương cơ bản, cả hai một cảm giác tương đồng tinh tế, khó tả! Đó là một cảm giác biến dị, đồng xuất nhất nguyên, song vì phương pháp điều chế niên đại khác biệt mà sinh dị biến.
Một suy đoán táo bạo, gần như khiến nàng run rẩy, chợt vụt qua trong tâm trí—
Vật mẫu nhét cho nàng lúc lâm biệt, chẳng lẽ là một loại hương liệu d.ư.ợ.c liệu cực kỳ đặc thù, thậm chí hiếm thấy? Mẫu khi năng vội vã, " lẽ..." những lời dứt đó là gì? Có lẽ là thứ thể giữ mạng sống? Có lẽ là thứ thể tiết lộ phận? Có lẽ là... thứ liên quan đến tai họa nào đó?
Mà cánh hoa , cùng với "Thiền Ti Ngẫu" từng Thái t.ử khổ sở, liệu liên quan đến loại hương d.ư.ợ.c liệu kỳ lạ chăng? Mẫu điều gì đó ? Tai họa của Tô gia, oan án của phụ , liệu cũng kéo đây?
Ý nghĩ cuồn cuộn kéo đến, rối như tơ vò. Nàng càng nghĩ càng thấy khả năng. Mẫu xuất hiển hách, nhưng nhà ngoại dường như từng kinh doanh d.ư.ợ.c liệu? Một vài mảnh ký ức mơ hồ hiện lên, nhưng khó lòng nắm bắt.
Nàng lập tức , lục lọi bàn, tìm thấy một cây bút than mảnh dùng dở và một tờ giấy bông thô ráp dùng để gói d.ư.ợ.c liệu. Dưới ánh trăng thanh lạnh, nàng nương theo ký ức thoáng qua như chim hồng trong tâm trí, cố gắng phác họa hình dáng của vật .
Không lớn, nhỏ hơn đồng tiền một chút, dày nửa ngón tay. Hình dáng đều đặn, mép dường như những chỗ lồi lõm tự nhiên, tổng thể... tổng thể giống như một nụ hoa thu nhỏ, nở , hoặc là một khối tinh thể tự nhiên hình thành, góc cạnh? Bề mặt dường như nhẵn nhụi, vài đường vân nhỏ.
Nàng vẽ vài nét, bực bội xóa , luôn cảm thấy khó nắm bắt thần thái của nó. Nhất là mùi hương , căn bản thể dùng bút vẽ mà ghi .
Nàng đặt bút than xuống, vô lực trở mép giường, hai tay vò tóc. Sự kinh hãi do giấc mộng mang đến vẫn tan biến, mà phát hiện đột ngột càng khiến lòng nàng dậy sóng, khó yên.
Nếu như... nếu như đó thật sự là một loại hương d.ư.ợ.c hiếm , và mẫu cho rằng nó quan trọng đến mức nhét cho nàng lúc sinh tử... thì rốt cuộc nó là gì? Có công dụng gì? Có liên quan gì đến tình cảnh khó khăn hiện giờ của – độc của Thái tử, bí mật của Dụ Vương Thái Phi – chăng?
"Ngọc Điệp Lan"... "Thiền Ti Ngẫu"... Kỳ hương trong mộng...
Những cái tên cứ luẩn quẩn trong lòng nàng, như những hạt châu rơi vãi, nhưng thiếu một sợi dây thể xâu chúng với .
Nàng ngủ , đành thắp đèn dầu. Ánh sáng vàng vọt xua một góc tối tăm, nhưng thể xua tan lớp sương mù dày đặc trong lòng nàng. Nàng trải tờ giấy bông vẽ hình dáng mơ hồ lên bàn, cầm cánh hoa đỏ sẫm , soi soi ánh đèn, ngửi ngửi , cố gắng nắm bắt tia linh cảm mong manh đó.
Khi trời tờ mờ sáng, vết quầng thâm mắt Niệm An đậm thêm vài phần. Trên bàn thêm vài tờ giấy bông vẽ nguệch ngoạc lung tung, hình dáng vẫn khó xác định, nhưng ký ức về mùi hương dường như rõ ràng hơn một chút. Quan trọng hơn, trực giác mạnh mẽ trong lòng nàng ngày càng rõ rệt – vật mẫu để tuyệt đối vật tầm thường, thể là một manh mối then chốt.
Nàng cần thêm nhiều hơn nữa. Về nhà ngoại, về chuyện cũ Giang Nam, về tất cả các ghi chép về hương liệu d.ư.ợ.c liệu thể liên quan. , ai thể cho nàng? Tiêu Cảnh? Chàng đang bận đối phó với Thái Phi và Tô gia, liệu để tâm đến manh mối hư vô mờ mịt từ giấc mộng của nàng ?
Nàng bầu trời dần sáng rõ ngoài cửa sổ, hít sâu một khí lạnh buổi sớm. Dù thế nào nữa, nàng cũng thử một . Điều chỉ để giải đáp bí ẩn thế của , mà lẽ... lẽ cũng thể tìm một tia hy vọng mới cho vị Thái t.ử điện hạ đang chìm sâu trong độc d.ư.ợ.c và quyền mưu .
Nàng cẩn thận cất cánh hoa đỏ sẫm và tờ phác họa nhất lòng ngực. Cứ như , nàng thể gần hơn với mẫu tuyệt vọng bảo vệ nàng trong mộng, gần hơn với sự thật.