Cá chép nhỏ đầu bếp - Chương 33: Gió đầy Đông Cung, Bão táp sắp nổi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-23 03:43:19
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi phát hiện chiếc bát men đỏ, Tô Niệm An càng dốc bộ tinh thần. Nàng vẫn ngày ngày chuẩn những bữa ăn thanh đạm “ thể sai sót”, nhưng tâm tư càng chú trọng hơn việc quản lý hằng ngày của tiểu trù phòng và động tĩnh của nhân sự.
Nàng nhận thấy, Tiểu Trụ T.ử dường như trầm lặng hơn , còn Tiểu Lật Tử, lẽ vì hôm đó dặn dò, nên càng thêm cẩn thận trong việc trông coi đồ vật trong bếp, thỉnh thoảng còn vô thức liếc chiếc tủ thấp chứa “vật cấm” .
Sự bình yên bề mặt , kéo dài vài ngày, cho đến buổi trưa.
Tô Niệm An dọn dẹp xong dụng cụ ăn trưa mà Thái t.ử từng động đến, đang cẩn thận rửa sạch, thì thấy Phúc Thuận thong thả bước .
Phúc Thuận vẫn mang dáng vẻ tủm tỉm như , nhưng trong đôi mắt tinh tường , hơn ngày thường vài phần dò xét khó nhận . Y thong thả một vòng trong bếp, mấy món nguyên liệu đơn giản bày bếp, vẻ như vô tình mở lời:
“Tô cô nương mấy ngày nay việc, càng lúc càng trầm .”
Tô Niệm An dừng công việc trong tay, cung kính đáp: “Tạ công công khen, nô tỳ ngu , chỉ tận tâm tròn bổn phận, dám lơ là.”
“Ừm, tận tâm tròn bổn phận là , tận tâm tròn bổn phận là lắm.” Phúc Thuận gật đầu, ngón tay lướt qua mặt bếp sạch bóng, giọng điệu thong thả: “Chúng việc ở Đông Cung , trắng , chính là hầu hạ chuyện đại sự của Điện hạ. Điện hạ thoải mái, chúng mới thể an .”
Y khẽ đổi giọng, hạ thấp âm thanh một chút, nhưng mang theo một áp lực vô hình: “Có điều, sự ‘an ’ trong cung , là thứ khó nhất. Cây lặng mà gió chẳng ngừng, Tô cô nương chăng? Nhất là khi đông về, cuối năm cận kề, tâm tư các bên đều trở nên hoạt bát. Đôi khi, đúng sai quan trọng, mà trông vẻ sai mới là điều chí mạng. Hiện giờ, những kẻ đang dòm ngó Đông Cung chúng , chờ chực tìm , e là chỉ một hai .”
Lòng Tô Niệm An rùng , lời Phúc Thuận gần như là ám chỉ rõ ràng. Y chắc chắn phát giác điều gì đó, hoặc động tĩnh nào đó, đây là đang cảnh cáo nàng, cũng là đang nhắc nhở nàng. Hơn nữa, y đặc biệt chỉ “cuối năm cận kề”, dường như ngụ ý một sự cấp bách nào đó.
“Công công dạy bảo lắm.” Tô Niệm An cúi thật sâu, “Nô tỳ nhất định sẽ càng thêm cẩn trọng lời hành động, vạn sự tuân thủ quy tắc, tuyệt đối trao chuôi d.a.o cho khác, tuyệt đối gây phiền phức cho Điện hạ và công công.”
Phúc Thuận phản ứng trầm , bình tĩnh của nàng, đáy mắt xẹt qua một tia hài lòng khó nhận . Nha đầu , trải qua một phen trắc trở, ngược trầm tĩnh hơn nhiều, đúng là một thể rèn giũa thành tài.
“Ngươi là hiểu chuyện, cũng yên tâm .” Phúc Thuận mỉm , “Cứ việc , trong lòng Điện hạ… tự chừng mực.”
Để câu hàm ý sâu xa , Phúc Thuận chắp tay lưng, thong thả rời .
Tô Niệm An tại chỗ, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh. Sự nhắc nhở đích của Phúc Thuận, hơn nữa thẳng thắn như , nghĩa là nguy hiểm thể cận kề.
Còn lúc , khí trong thư phòng Đông Cung, còn ngưng đọng và áp bức hơn cả tiểu trù phòng.
Tiêu Cảnh bàn thư án, mặt lạnh như nước, Phúc Thuận khẽ báo cáo xong một việc vặt trong và ngoài cung, bao gồm cả biểu hiện “an phận thủ thường” gần đây của Tô Niệm An. Y một lời, chỉ vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn.
Lúc , một thuộc quan mặc quan bào màu xanh khom lưng bước , dâng lên một bản tấu báo, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Điện hạ, công văn khẩn cấp tám trăm dặm từ Hoài Châu đưa tới. Về việc cứu trợ thiên tai trận lụt mùa hè năm nay, và… một kết quả điều tra sơ bộ đó.”
Hai chữ “Hoài Châu”, tựa như một chiếc chìa khóa, lập tức mở cơn bão tố kìm nén trong mắt Tiêu Cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-chep-nho-dau-bep/chuong-33-gio-day-dong-cung-bao-tap-sap-noi.html.]
Y chợt ngước mắt, nhận lấy bản công văn, nhanh chóng lật xem. Càng xem, sắc mặt y càng âm trầm, đường môi mím chặt, trong mắt hàn ý lạnh lẽo, tựa hồ mây đen đang tụ cuồn cuộn.
Công văn trình bày chi tiết rằng tuy lũ lụt bước đầu kiểm soát, nhưng việc tái thiết thiên tai chậm chạp, việc bố trí dân lưu vong hiệu quả, hơn nữa còn ngụ ý nhắc đến, khi kiểm tra sổ sách kho bạc, phát hiện một phần khoản tiền cứu trợ hướng khá kỳ lạ, danh sách những phụ trách dường như mối liên hệ chằng chịt với một hào môn thế gia địa phương, thậm chí… với cả cựu thần triều .
Mà trong triều, Ngự sử dựa đó nữa dâng tấu, lời lẽ gay gắt, trực tiếp chỉ trích gia tộc mẫu hậu của Thái t.ử – những cựu công thần từng trấn giữ Hoài Châu năm xưa, quản lý yếu kém, để tệ nạn, thậm chí còn ám chỉ họ tham ô tiền cứu trợ, kết bè kết phái trục lợi riêng!
“Loảng xoảng!”
Tiêu Cảnh đột ngột ném mạnh bản công văn lên bàn, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, bùng phát một trận ho xé tim xé phổi, khuôn mặt trắng bệch tức thì dâng lên một vệt đỏ ửng bất thường.
“Điện hạ bớt giận! Giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất!” Phúc Thuận vội vàng tiến lên, dâng nước ấm, mặt đầy vẻ lo âu.
Tiêu Cảnh gạt mạnh tay, giọng khàn khàn run rẩy vì ho và tức giận: “Bớt giận? Khụ khụ… Bọn chúng… bọn chúng đây là dồn đường cùng! Lũ lụt Hoài Châu, thiên tai vô tình, ngày đêm lo lắng, dốc hết tâm huyết điều động tiền bạc và lương thực… Kết quả thì ? Kết quả thành công cụ để bọn chúng công kích! Thành chứng cứ vu oan giá họa cho ! Khụ khụ khụ… ‘Kết bè kết phái trục lợi riêng’? Một cái mũ lớn thật đấy!”
Y cực kỳ kích động, mắt từng trận tối sầm. Những bản tấu chương đường hoàng, những lời lẽ ngoài mặt tỏ vẻ lo nước lo dân nhưng thực chất chứa đựng ý đồ , như vô con độc trùng, gặm nhấm lý trí và thể vốn suy yếu của y. Cảm giác bất lực và phẫn nộ tột cùng gần như nhấn chìm y.
Mèo con Kute
Vì ? Vì y luôn khắp nơi kiềm chế? Ngay cả bảo vệ cũng thể bảo vệ? Ngay cả sự thật rõ cũng gặp lực cản trùng trùng?
Dưới sự phẫn uất tột cùng, y đột ngột giơ tay, hất văng chiếc chặn giấy ngọc bích vốn hề chọc giận y ở một góc thư án xuống đất, vỡ tan tành!
“Cút! Tất cả cút ngoài cho !” Y gầm lên giận dữ với tên thuộc quan sợ đến hồn bay phách lạc và Phúc Thuận, gân xanh nổi đầy trán, ánh mắt đáng sợ, tựa như một con mãnh thú nhốt trong tuyệt cảnh, sắp sụp đổ.
Phúc Thuận dám thêm, vội vàng hiệu cho tên thuộc quan lui xuống, bản cũng khom lưng lui ngoài cửa, để một Thái t.ử trong căn phòng hỗn độn và khí nặng nề, kịch liệt thở dốc.
Tiêu Cảnh vịn bàn thư án, ngón tay vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch. Cơn ho khó khăn lắm mới lắng xuống, nhưng cảm giác tanh ngọt trong cổ họng càng rõ rệt.
Y những mảnh vỡ chặn giấy đất, công văn vương vãi khắp sàn, bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, một cảm giác mệt mỏi và cô tịch sâu sắc ập đến.
Trong tiểu trù phòng, Tô Niệm An nhận lời cảnh báo của Phúc Thuận, đang chuẩn nguyên liệu cho bữa tối mà lòng bất an, bỗng nhiên thấy tiếng vỡ vụn mơ hồ và tiếng gầm gừ rõ vọng từ hướng thư phòng.
Tay nàng run lên, củ khoai mài trong tay suýt nữa thì tuột khỏi.
Thái t.ử nổi giận ? Còn tệ hơn cả đêm hôm đó.
Lần , là vì chuyện gì? Có vì mật báo khẩn từ Hoài Châu?
Một cảm giác đè nén khôn tả, như núi mưa sắp đến gió tràn lầu, nặng nề bao trùm bộ Đông Cung, tựa hồ giây phút kế tiếp, sẽ tiếng sấm sét kinh hoàng nổ tung.