Cá chép nhỏ đầu bếp - Chương 27: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-23 03:43:13
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

QUÝ NỮ LẦN ĐẦU ĐẾN

 

Thân thể ốm yếu của Thái tử, giống như bức tường mưa dầm dề nhiều ngày ẩm ướt, dù còn tiếp tục suy sụp, nhưng còn xa mới thực sự khô ráo vững chắc. Tiếng ho vẫn thỉnh thoảng truyền từ sâu trong thư phòng, nhưng thể thỉnh thoảng dậy, tựa giường phê duyệt vài bản tấu chương khẩn yếu nhất. Không khí căng thẳng bao trùm khắp Đông Cung mấy ngày qua, cuối cùng cũng nới lỏng chút ít theo sự chuyển biến của .

 

Ngày hiếm hoi trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu qua song cửa chạm khắc, đổ xuống nền gạch vàng lạnh lẽo trong thư phòng vài vệt sáng ấm áp.

 

Tô Niệm An mang một chén lê tuyết đường phèn hầm kỹ, nhuận phổi trị ho thư phòng, thấy Thái t.ử miễn cưỡng dùng nửa chén nhỏ, lòng nàng yên tâm, đang bưng chén lặng lẽ lui ngoài, thì thấy cuối hành lang, Phúc Thuận đang khom , dẫn một thiếu nữ ăn vận lộng lẫy khoan t.h.a.i bước tới.

 

Thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo đối khâm bằng lụa Hàng Châu màu xanh hồ dệt gấm thêu cành mộc lan, phía là váy lụa trắng ánh trăng thêu trăm con bướm xuyên hoa vân mây, vạt váy khẽ lay động theo bước chân nàng, dập dờn như gợn sóng ánh sáng dịu dàng. Thân hình nàng uyển chuyển, bước ung dung.

 

Nàng búi kiểu tóc kinh hồng thịnh hành nhất trong giới quý nữ kinh thành, tóc cài nghiêng một cây trâm cài tóc bằng vàng đỏ đính ngọc điểm thúy ngậm châu, tua rua ngọc trai nhỏ li ti lấp lánh ánh nắng, tỏa vẻ dịu dàng, tương xứng với đôi khuyên tai điểm thúy cùng kiểu vành tai nàng.

 

Khuôn mặt nàng xinh như trong tranh, làn da mịn màng trắng nõn, mày mắt tinh xảo, ánh mắt đưa qua đưa mang theo khí chất thanh nhã nuôi dưỡng từ thi thư. Tuy nhiên, khóe mắt hếch lên và nụ vặn ở khóe môi ẩn hiện sự cao quý thể nhầm lẫn và một tia dò xét như .

 

Tô Niệm An dừng bước, lập tức cúi đầu cụp mắt, lặng lẽ tránh bóng râm cạnh cột hành lang. Nàng tuy nhận vị thiếu nữ , nhưng quan sát khí chất , trang phục đắt giá, và cả việc Tổng quản Đông Cung Phúc Thuận đích khom dẫn đường, liền tới phận cực kỳ cao quý, tuyệt quan quyến bình thường.

 

Phúc Thuận cũng thấy nàng, sắc mặt như thường, hề bất kỳ biểu hiện nào. Thiếu nữ ánh mắt lưu chuyển, như vô tình, nhẹ nhàng lướt qua chén sứ trắng bình thường trong tay Tô Niệm An, và bộ cung trang cũ bạc màu, lạc lõng giữa điện đài chạm rồng vẽ phượng của nàng.

 

Bước chân thiếu nữ ngừng, khóe môi cong lên nụ nhạt hảo tì vết, giọng trong trẻo mềm mại, như gió xuân lướt qua dây đàn: “Phúc công công, vị là…?”

 

Phúc Thuận cúi , giọng điệu cung kính nhưng bình thản chút gợn sóng: “Bẩm Tô tiểu thư, đây là cung nữ của tiểu trù phòng Đông Cung, họ Tô, chuyên phụ trách t.h.u.ố.c thiện và trị liệu bằng ẩm thực cho điện hạ.”

 

Vị Tô tiểu thư , lông mày vẽ tinh xảo khẽ nhướng lên gần như thể nhận , trong mắt xẹt qua một tia tò mò và dò xét cực nhanh, ngay đó nụ càng sâu hơn, càng thêm vẻ dịu dàng đáng yêu. Nàng ánh mắt chút dấu vết quét một lượt Tô Niệm An, khẽ : “Ồ? Thì là vị Tô cô nương . Gần đây thường Đông Cung một vị Tô cô nương tài nghệ phi phàm, tâm tư khéo léo, điện hạ tin cậy sâu sắc, hôm nay thấy, quả nhiên…” Nàng khẽ dừng lời, như đang cân nhắc dùng từ, ánh mắt như như lướt qua chén , “…ừm, thật là cần mẫn.”

 

Lời nàng thì khách khí chu , thậm chí mang chút khen ngợi, nhưng hai chữ “cần mẫn” , trong tình cảnh hiện tại, khéo léo tránh các từ như “tài nghệ”, “phi phàm”, ngụ ý ngầm định Tô Niệm An vị trí “chỉ là việc vất vả”, tạo thành sự đối lập tinh tế với danh tiếng “ tin cậy sâu sắc” của nàng đó.

 

Dây đàn trong lòng Tô Niệm An lặng lẽ căng thẳng, lập tức khom gối hành lễ, tư thái để cực thấp: “Nô tỳ Tô Niệm An, mắt Tô tiểu thư.” Nàng đoán , vị chắc hẳn là nữ nhi của Thị Lang Bộ Lại, vị quý nữ trong lời đồn tài sắc vẹn , khả năng lớn nhất tuyển Đông Cung – Tô Chỉ Nhu.

 

Tô Chỉ Nhu nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, coi như thấy, hề lập tức gọi nàng dậy. Chú ý của nàng hình như mùi hương thoang thoảng đó hấp dẫn, nàng nâng ngón tay ngọc ngà, dùng một chiếc khăn lụa mềm thêu hoa lan trong thung lũng khẽ che mũi, nụ vẫn duyên dáng như ban đầu.

 

“Vừa xa, lờ mờ ngửi thấy một luồng hương t.h.u.ố.c thanh khiết, còn tưởng là Thái Y Viện đưa canh t.h.u.ố.c mới nấu tới. Thì là canh do Tô cô nương hầm? Quả thực vất vả . Chỉ là đạo điều hòa t.h.u.ố.c với thức ăn, điều quan trọng nhất là chữ ‘hòa’. Hầu hạ ẩm thực cho điện hạ, cần khéo léo hòa trộn d.ư.ợ.c tính món ngon, như mới là bậc thượng thừa. Điện hạ bệnh trong miệng vốn kén chọn, tỳ vị cũng yếu, càng cần đặc biệt tinh tâm tỉ mỉ, tuyệt đối thể để mùi t.h.u.ố.c lấn át, ngược mất khẩu vị.”

 

Nàng lời nhanh chậm, giọng dịu dàng đến mức thể nhỏ nước, như thể là tấm lòng quan tâm chu đáo. từng lời từng chữ, đều như giấu kim nhọn nhỏ xíu trong tấm lụa mềm, đ.â.m chính xác Tô Niệm An – ám chỉ nàng tài nghệ tới, chỉ dựa mùi t.h.u.ố.c nồng đậm, đủ “tinh tâm tỉ mỉ”, thậm chí thể “ mất khẩu vị điện hạ”.

 

Tô Niệm An duy trì tư thế khom gối, đầu rũ xuống thấp hơn, trong tầm mắt chỉ hoa văn bướm hoa phức tạp thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng bạc vạt váy đối phương và đôi giày thêu lụa mềm mại đính ngọc trai tròn đầy đặn ở mũi giày. Giọng nàng bình đến mức chút gợn sóng nào, cung kính đáp : “Tạ Tô tiểu thư dạy bảo chỉ điểm. Nô tỳ ngu độn, nhất định sẽ khắc ghi lời vàng ngọc của Tô tiểu thư trong lòng, sẽ cẩn thận gấp bội, chuyên tâm nghiên cứu.”

 

Tô Chỉ Nhu thấy nàng đối đáp cung kính và bình thản đến thế, như một quyền đ.á.n.h bông gòn, đáy mắt xẹt qua một tia vô vị cực nhạt, lúc mới khoan t.h.a.i : “Đứng dậy . Chuyên tâm việc là .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-chep-nho-dau-bep/chuong-27.html.]

Nàng sang Phúc Thuận, nụ trở nên đoan trang, đúng mực, chê : “Phúc công công, chúng , đừng vì những lời nhàn đàm mà chậm trễ việc thỉnh an điện hạ.”

 

“Tô tiểu thư xin mời.” Phúc Thuận khẽ nghiêng , cung kính dẫn lối.

 

Tô Chỉ Nhu khẽ nâng cằm, sải bước tao nhã tiến lên. Khi ngang Tô Niệm An, ánh mắt như như , mang theo sự đ.á.n.h giá cùng vẻ lạnh lùng, nữa như lông vũ lướt qua đỉnh đầu cúi thấp và vạt áo mộc mạc của nàng.

 

Mãi cho đến khi bóng dáng yểu điệu màu xanh hồ thủy đó cùng Phúc Thuận biến mất cánh cửa thư phòng, và cánh cửa dày nặng khép một tiếng động, Tô Niệm An mới chậm rãi thẳng . Cơn gió luồn qua hành lang thổi tới, nàng chợt nhận lòng bàn tay chút ẩm ướt.

 

Vị Tô Chỉ Nhu tiểu thư quả nhiên như tên gọi, vẻ ngoài mềm mại như nước, nhưng lời ẩn chứa mũi kim sắc bén, nắm giữ chừng mực vô cùng chuẩn xác. Những lời nàng , thoạt tưởng chừng chỉ quan tâm đến ẩm thực của Điện hạ, thực chất nhẹ nhàng hạ thấp năng lực của nàng mặt Phúc Thuận, nghi ngờ tư cách " tin tưởng sâu sắc" của nàng, thậm chí còn ám chỉ nàng thể gây phản tác dụng.

 

Hơn nữa, nàng cố ý nhắc đến "khí vị d.ư.ợ.c liệu", liệu … cũng mơ hồ một bí mật bên trong Đông Cung? Dù , việc Thái t.ử dùng d.ư.ợ.c thiện để trị liệu, trong mắt ngoài, vốn là điều bất thường.

 

Tô Niệm An bưng chén , im lặng men theo hành lang về phía tai phòng. Ánh nắng chiếu lên , nhưng nàng cảm thấy bao nhiêu ấm áp. Sự xuất hiện của Tô Chỉ Nhu, như một hòn đá ném mặt hồ tưởng chừng yên ả, báo hiệu cục diện Đông Cung sẽ trở nên phức tạp và tinh tế hơn.

 

Vị quý nữ tương lai thể sẽ trở thành chủ nhân Đông Cung , hiển nhiên từ nhiều kênh khác mà chú ý đến sự tồn tại đặc biệt của nàng, hơn nữa, gặp mặt đầu tiên , nàng hề che giấu sự thích và dò xét của .

 

Về đến tai phòng, Tiểu Lâm T.ử đang canh giữ bếp lửa, thấy nàng trở về, liền rụt rè tiến gần hỏi nhỏ: “Tỷ tỷ, là tiểu thư nhà Tô Thị lang ? Thật là… như tiên nữ trong tranh , khí phách ngút trời…”

 

Tô Niệm An gật đầu, nhiều. Nàng nồi t.h.u.ố.c vẫn còn ấm bếp, trong khí thoang thoảng mùi hương d.ư.ợ.c liệu thanh nhẹ, chợt nhớ đến câu "khí vị d.ư.ợ.c liệu lấn át cả hương vị chính" của Tô Chỉ Nhu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác cấp bách mạnh mẽ.

 

Nàng nhanh chóng nâng cao bản , chỉ ở kỹ năng d.ư.ợ.c thiện đạt đến đỉnh cao, mà còn tự vững trong chốn thâm cung , sở hữu đủ sức mạnh để tự bảo vệ, thậm chí là phản kích.

 

Nếu , lẽ cần đợi đến khi bàn tay đen tối âm thầm hạ độc nữa tay, chỉ riêng vài lời "nhắc nhở" nhẹ nhàng của vị Tô tiểu thư cũng đủ để đẩy nàng chốn vạn kiếp bất phục.

 

9_Trong thư phòng, Tô Chỉ Nhu khẽ khàng bái xuống, dáng vẻ như liễu yếu đào tơ, giọng kiều nhu uyển chuyển, lễ nghi mỹ chút tì vết: “Thần nữ Tô Chỉ Nhu, bái kiến Thái t.ử điện hạ. Nghe Thánh thể điện hạ khỏe, phụ và thần nữ đều lo lắng như lửa đốt, đêm ngày yên, đặc biệt sai thần nữ đến thăm hỏi, kính chúc điện hạ thiên tuế kim an, sớm ngày phượng thể khang thái.”

 

Thái t.ử Tiêu Cảnh nửa tựa chiếc đoản kỷ mềm mại, đắp tấm chăn mỏng, sắc mặt vẫn thiếu huyết sắc, chỉ khẽ nhấc tay, giọng mang theo sự khàn khàn và xa cách của bệnh: “Đứng dậy . Có phiền Tô Thị lang và Tô tiểu thư bận lòng , cô còn đại sự gì.”

Mèo con Kute

 

Ánh mắt lướt qua dung nhan Tô Chỉ Nhu chăm chút kỹ lưỡng và trang phục quý giá, như lướt qua một vật trang trí quan trọng, chút gợn sóng, ngược như vì mệt mỏi mà khẽ nhắm mắt, tỏ vẻ mấy hứng thú.

 

Tô Chỉ Nhu dậy, vẫn theo lễ nghĩa, ôn tồn nhẹ nhàng nhiều lời hỏi han ân cần, ngưỡng mộ quan tâm, lời lẽ đúng mực, tình ý thành khẩn, ai cũng khen một tiếng hiền thục hiểu chuyện. Tuy nhiên, nàng nhạy bén vô cùng nhận , vị trữ quân tôn quý đoản kỷ , tâm tư dường như đang phiêu du ở một nơi xa, hề vì sự xuất hiện lời của nàng mà chút động lòng.

 

Đôi mắt phượng thỉnh thoảng mở nàng, vẫn sâu thẳm như cũ, nhưng phẳng lặng gợn sóng, sâu thẳm bên trong vẫn ẩn chứa sự u uẩn trầm mặc thể hóa giải cùng bức tường vô hình.

 

Lần bái kiến chính thức đầu tiên nàng chuẩn kỹ lưỡng , dường như thể tạo chút gợn sóng ấn tượng nào trong lòng vị Thái t.ử điện hạ.

 

Một tia thất vọng nhàn nhạt cùng sự tính toán khó tả, lặng lẽ lan tràn nụ mỹ tì vết của nàng.

 

 

Loading...