Cá chép nhỏ đầu bếp - Chương 22: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-23 03:43:08
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

GIÓ BỤI NỔI LÊN, SÓNG NGẦM ÂM Ỉ

 

Kể từ ngày Thái t.ử nhận xét hai chữ “Cũng tạm ”, những ngày tháng tại nhĩ phòng Đông Cung dường như quả thực an bình mấy ngày.

 

Tô Niệm An vẫn ngày ngày nghiên cứu y thư, ghi chép tỉ mỉ, đổi đủ cách để t.h.u.ố.c thiện đúng bệnh hợp khẩu vị. Thái t.ử tuy vẫn trầm mặc, nhưng những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày khi dùng bữa dường như nhạt đôi chút, những cơn kinh sợ ban đêm cũng giảm.

 

Tiến triển nhỏ bé , khiến áp lực nặng nề trong lòng Tô Niệm An như hé mở một khe hở nhỏ.

 

Thế nhưng trong chốn thâm cung, bao giờ ngày nào thực sự yên bình.

 

Trưa hôm đó, Tiểu Thạch T.ử theo lệ đến Nội Vụ Phủ lĩnh mấy vị t.h.u.ố.c thông thường và rau củ tươi cần dùng cho ngày mai. Đi hết trọn nửa canh giờ mới xách giỏ trở về, mặt còn vẻ nhanh nhẹn như thường ngày, trái còn mang một vẻ sợ hãi xen lẫn nhưng dám khi bí mật.

 

Cậu hết đặt vật liệu về đúng chỗ, ngần ngừ một lát, thấy Tiểu Lâm T.ử phái đưa đơn thực đơn mới soạn cho Phúc Thuận, nhĩ phòng chỉ còn Tô Niệm An đang chuyên tâm 《Bản Thảo Cương Mục》, liền rón rén bước tới, hạ giọng cực thấp: “Cô nương…”

 

Tô Niệm An ngẩng đầu, thấy vẻ mặt , trong lòng lấy lạ: “Sao ? Nội Vụ Phủ gây khó dễ ?”

 

“À …” Tiểu Thạch T.ử vội xua tay, ghé sát hơn, gần như thì thầm, “Nô tài ở ngoài kho t.h.u.ố.c đợi đối bài, thấy hai tiểu thái giám quản kho trốn cột hành lang buôn chuyện, … đáng sợ lắm…”

 

“Buôn chuyện gì?” Tô Niệm An đặt bút xuống, thần sắc nghiêm túc. Lời đồn trong cung cấm, là vô căn cứ.

 

“Họ… Giang Nam đạo xảy chuyện lớn !” Tiểu Thạch T.ử nuốt nước bọt, mắt mở to, “Nói rằng khâm sai điện hạ phái , lợi hại lắm, khám xét nhà của nhiều quan viên, bắt giữ một loạt … bức bách quá mức…”

 

Tô Niệm An nhớ lời Phúc Thuận hôm “sổ sách vận chuyển lương thực Giang Nam đạo, liên quan rộng lớn”, trong lòng thầm nghĩ, thì vấn đề ở đây.

 

Tiểu Thạch T.ử kể tiếp, giọng mang theo sự kinh hãi: “…Chưa hết , họ , một quan viên họ Vương, điều tra gấp gáp quá, nghĩ quẩn, ngay trong nha môn… treo cổ tự vẫn !”

 

Tô Niệm An , lòng đột nhiên thắt , đầu ngón tay lạnh. Bức án mạng ư?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-chep-nho-dau-bep/chuong-22.html.]

 

“Còn nữa,” Tiểu Thạch T.ử say sưa, để ý đến sắc mặt nàng, “Họ , ở Kinh thành nhiều lão đại thần đều chuyện , tức giận thôi, ngay triều hội điện hạ xử lý việc ‘quá gấp quá ác’, ‘ giống phong thái của một nhân quân’… khó lắm…”

 

Lời đồn như dây độc, âm thầm bò lên tường cung. Tô Niệm An gần như thể hình dung cảnh những lão thần râu tóc bạc phơ đau lòng nhường nào khi phê phán trữ quân “trẻ tuổi nông nổi”, “thủ đoạn tàn khốc”. Bình phẩm “thiếu nhân đức”, đối với trữ quân mà , nặng tựa ngàn cân!

 

Nàng lập tức nghĩ đến tình trạng gần đây của Thái tử. Giữa hai hàng lông mày của ngài luôn ngưng tụ một lớp sương lạnh tan, khi phê duyệt tấu chiết, thường chằm chằm một chỗ lâu, ngón tay vô thức ấn mạnh thái dương. Ăn uống thì càng thêm lơ đãng. Lần nàng dâng canh, muỗng bạc khẽ chạm thành bát, một tiếng động nhỏ, khiến ngài đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi băng quét tới, tuy chớp mắt thu , nhưng sự bực bội và tức giận đè nén bùng phát trong khoảnh khắc đó, vẫn khiến Tô Niệm An ấn tượng sâu sắc.

 

Thì , chỉ bệnh tật độc hại hành hạ, mà còn áp lực vô hình khổng lồ từ tiền triều. Ngài vị tôn Đông Cung, nhưng thực chất bước băng mỏng. Chuyện Giang Nam đạo, mạnh tay, dư luận chỉ trích là bạo ngược; lỏng tay, chê trách vô năng, phụ ân thánh. Trong đó bao khó khăn, đủ sức đè sập khỏe mạnh, huống chi là cơ thể bệnh tật trầm trọng như ngài?

 

“Lời ngươi còn với ai nữa?” Tô Niệm An trấn tĩnh , nghiêm nghị hỏi.

 

Tiểu Thạch T.ử giật , vội : “Không ! Nô tài dám lung tung! Chỉ… chỉ với cô nương một câu, để cô nương trong lòng rõ… Nô tài cảm thấy, tâm trạng điện hạ mấy ngày nay e là , chúng hầu hạ càng cẩn thận hơn…”

 

Tô Niệm An gật đầu, giọng điệu dịu : “Ngươi đúng . Lời , qua thì quên , tuyệt đối nhắc , chỉ tổ rước họa. Trong cung, đôi khi quá nhiều, hẳn là chuyện .”

 

“Ôi, nô tài hiểu! Nô tài hiểu!” Tiểu Thạch T.ử liên tục cam đoan, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

 

Mèo con Kute

Tiểu Thạch T.ử lui xuống, Tô Niệm An khó mà tĩnh tâm sách nữa. Nàng đến bên cửa sổ, bầu trời vuông vắn tường cung chia cắt bên ngoài. Hoàng hôn dần buông, chim chóc về tổ, vẻ tĩnh mịch ẩn chứa những dòng chảy ngầm bất an.

 

Nàng dường như hiểu, vì độc tính của Thái t.ử lúc “dao động”. Cơ thể yếu ớt, cộng thêm áp lực khổng lồ từ bên ngoài, như ngừng thêm gánh nặng, đang đè sập sự cân bằng mà ngài cố gắng duy trì.

 

Đến bữa tối, nàng đặc biệt chuẩn vài món ăn thanh đạm dễ tiêu, tác dụng thư giãn gan khí. Đưa đến thư phòng, nín thở chờ đợi. Rất lâu , Phúc Thuận , thần sắc so với ngày thường càng thêm trầm lắng vài phần, chỉ : “Điện hạ khẩu vị, dọn .”

 

Thấy những món ăn gần như động đến mang về, trái tim Tô Niệm An cũng dần dần chìm xuống.

 

Cơn bão triều chính, rốt cuộc vẫn sai lệch chút nào, cuốn tới một góc nhỏ của thâm cung .

 

 

Loading...