Cá chép nhỏ đầu bếp - Chương 2: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-23 03:42:47
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thái t.ử biếng ăn

 

Sáng hôm , trời còn sáng rõ, Tô Niệm An gần như chỉ dựa ký ức cơ bắp và bản năng cầu sinh mạnh mẽ mà lồm cồm bò dậy khỏi phản gỗ. Mọi bộ phận cơ thể nàng đều kêu gào phản đối, đặc biệt là vai và lòng bàn tay, hễ động đậy là đau nhói thấu xương.

 

Thế nhưng, khí trong Ngự Thiện Phòng khác hẳn ngày thường.

 

Vẫn là sự bận rộn vô vị, lặp lặp quen thuộc, nhưng nay bao trùm thêm một tầng lo âu nặng nề, gần như ngột ngạt. Tiếng quát tháo của bọn quản sự mang theo sự bực dọc và giận dữ rõ rệt, đám cung nhân bước chân vội vã, khi trao đổi ánh mắt đều lộ vẻ hoảng hốt thầm kín, như thể đại họa sắp sửa ập đến.

 

“Tất cả mau lẹ lên! Tay chân nhanh nhẹn ! Hôm nay ai nấy cũng căng da mà việc!” Giọng Trương Tổng Quản the thé hơn ngày thường, như một con d.a.o cứa màng nhĩ của . Thân hình mập mạp của y trong sân, đôi mắt hí hằn lên vẻ sốt ruột và bất an.

 

Tô Niệm An lặng lẽ tiếp tục công việc khổ sai bổ củi, gánh nước của , nhưng đôi tai vô thức lắng những lời thì thầm to nhỏ trong khí.

 

“Ngươi ? Chuyện bên Đông Cung… thoái thiện …” Một tiểu thái giám đang rửa rau hạ giọng với đồng bạn.

 

“Từ sáng sớm ! Bữa sáng đưa , nguyên vẹn nâng về! Nghe Điện hạ còn thèm vén nắp lên, ngửi thấy mùi cau mày …”

 

“Ôi chao, thế thì đây… Tháng thứ mấy ? Mỗi Đông Cung thoái thiện, chúng nào quả ngọt để ăn…”

 

“Phải đó! Lần là Lý sư phụ đ.á.n.h đòn, nữa là Tiểu Trụ t.ử mua sắm phạt bổng lộc ba tháng… Lần đến lượt ai xui xẻo…”

 

“Thân thể Điện hạ… cứ mãi chịu ăn uống như , long thể chịu nổi? Nhìn thật khiến sốt ruột…”

 

“Suỵt! Mau im ! Để Tổng quản thấy là lành ít dữ nhiều đấy!”

 

Tiếng bàn tán chợt tắt hẳn, chỉ còn tiếng cọ rửa sức hơn và tiếng bước chân càng thêm gấp gáp.

 

Đông Cung. Thái tử. Biếng ăn.

 

Những từ ngữ kết hợp , như một tảng đá khổng lồ ném xuống nước, khuấy động tâm trí Tô Niệm An. Nàng nhớ hình như hôm qua cũng mơ hồ tin tương tự, nhưng khi đó nàng còn lo xong, nào rảnh mà bận tâm chuyện khác.

 

Giờ kỹ mới hiểu áp lực thấp bao trùm Ngự Thiện Phòng đến từ . Vị Trữ Quân một , vạn , đang ở trong tình trạng như .

 

Nàng khỏi tưởng tượng, đó hẳn là một nhân vật vô cùng kén chọn, vô cùng khó hầu hạ. Đồ ăn thức uống ngon nhất thiên hạ đều dâng lên, nhưng vẫn nuốt trôi. Là thể suy yếu đến mức , là… tâm bệnh khó giải?

 

Đang suy tư miên man, bỗng nhiên thấy một tiểu thái giám lăn lê bò toài từ bên ngoài chạy , sắc mặt trắng bệch, chạy thẳng đến chỗ Trương Tổng Quản.

 

“Tổng… Tổng quản! Không ! Đông Cung… Phúc Thuận công công của Đông Cung tự đến đây! Sắc mặt khó coi! Nói… điểm tâm bữa trưa của Điện hạ còn đưa đến, hỏi chúng Ngự Thiện Phòng việc thế nào!”

 

Dường như một giọt nước lạnh rơi chảo dầu sôi, cả sân viện lập tức nổ tung, đột ngột chìm sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc!

Mèo con Kute

 

Khuôn mặt béo phì của Trương Tổng Quản bỗng chốc tái mét, mồ hôi lạnh lập tức túa trán. Y trừng mắt tên tiểu thái giám báo tin một cái thật mạnh, như nuốt sống , đột ngột sang đám đang im thin thít như tờ trong sân, ánh mắt như d.a.o tẩm độc, điên cuồng dò xét.

 

Mỗi ánh mắt y lướ qua đều vô thức cúi đầu, rụt cổ, hận thể chui tọt xuống đất. Ai nấy đều , thời điểm then chốt Trương Tổng Quản để mắt tới, tuyệt đối chính là kẻ thế mạng để hứng chịu tai ương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-chep-nho-dau-bep/chuong-2.html.]

 

Tô Niệm An trong lòng thót một cái, một dự cảm chẳng lành ập đến nàng. Nàng cố gắng hạ thấp sự tồn tại của , rụt đống củi.

 

Thế nhưng, ánh mắt lạnh lẽo và chính xác , cuối cùng vẫn vượt qua đám đông, gắt gao ghim chặt lên nàng.

 

“Ngươi!” Ngón tay của Trương Tổng Quản đột ngột chỉ Tô Niệm An, giọng vì vội vã và sợ hãi mà trở nên méo mó, “, chính là ngươi! Đừng bổ củi nữa! Bánh bách hợp mà Đông Cung cần xong từ lâu , còn ai mang ! Ngươi, mau chạy một chuyến mang đến đó!”

 

Trong khoảnh khắc, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về Tô Niệm An. Trong ánh mắt đó, sự hả hê, lòng thương hại thuần túy, nỗi buồn thỏ c.h.ế.t cáo thương, nhưng nhiều hơn cả, là sự nhẹ nhõm vì thoát nạn.

 

Lòng Tô Niệm An chợt chùng xuống, lạnh lẽo.

 

Quả nhiên đến.

 

Nàng đĩa bánh bách hợp đó. Sáng sớm xong, vẫn luôn đặt cái bệ , bày biện tinh xảo, nhưng chẳng còn chút nóng nào, trở nên lạnh ngắt và cứng đờ. Ai cũng đưa đến Đông Cung là công việc khó khăn, nên cứ đùn đẩy cho , mới trì hoãn đến bây giờ.

 

Trương Tổng Quản lúc chỉ đích danh nàng , ý đồ thật đáng ghê tởm!

 

Nàng gần như thể tưởng tượng cảnh tượng đó: nàng bưng một đĩa điểm tâm lạnh ngắt, cứng nhắc, đến mặt vị Thái t.ử tâm trạng cực kỳ tệ, đang chán ăn và dễ cáu giận, thì sẽ kết cục thế nào. Nhẹ thì đ.á.n.h đòn, nặng thì… nàng dám nghĩ.

 

Nàng thể từ chối ?

 

Không thể.

 

Ở cái nơi ăn thịt , một câu của kẻ bề thể quyết định sống c.h.ế.t của nàng. Trương Tổng Quản là thổ hoàng đế của Ngự Thiện Phòng , lời của y, đối với nàng chính là mệnh lệnh thể nghi ngờ.

 

Phản kháng chỉ c.h.ế.t nhanh hơn.

 

Tô Niệm An cúi đầu, che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong đáy mắt—sợ hãi, giận dữ, cam lòng. Khi nàng ngẩng đầu lên nữa, mặt chỉ còn vẻ phục tùng tê dại.

 

“Vâng, Trương Tổng Quản.” Giọng nàng khô khốc, nhưng bình tĩnh lạ thường.

 

Nàng đặt rìu xuống, ánh mắt khó hiểu dõi theo, từng bước từng bước về phía cái bệ đặt bánh bách hợp. Đĩa điểm tâm đó, như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cũng lạnh lẽo như một tấm bia mộ.

 

Nàng cẩn thận nâng chiếc đĩa sứ lạnh buốt lên, lạnh từ đầu ngón tay thấm thẳng tim.

 

Nàng đang bưng, là một đĩa điểm tâm.

 

Rõ ràng là cái rủi ro mà Trương Tổng Quản hất nàng, là cái mạng nhỏ bé đang chênh vênh, thể kết thúc bất cứ lúc nào của nàng.

 

Hít một thật sâu, nàng xoay , cúi đầu, từng bước chân nặng nề, một bước một bước, hướng về phía Đông Cung – nơi tượng trưng cho quyền lực tối thượng, cũng đồng nghĩa với vô vàn hiểm nguy.

 

Mỗi bước , đều như giẫm lưỡi dao. Con đường cung điện phía dài hun hút và lạnh lẽo, tựa hồ thẳng tắp dẫn xuống vực sâu.

 

 

Loading...