Lúc bọn họ xuống xe, người phụ nữ kia cũng xuống xe theo.
Ngượng ngùng nhìn về phía Tô Tiêu Thất nói: “Lần đầu tiên tôi tới đây, nghe nói cô cậu cũng là đi Mục Dương. Có thể đi cùng cô cậu được không.”
Người phụ nữ nhìn quần áo của Chiến Bắc Hành, nảy ý định đi cùng anh.
Tô Tiêu Thất nghĩ trên đường tới đây lúc nào cũng có người tới kiểm tra.
Ngầm cho phép bà ấy đi theo, “Được. Đi cùng đi. Chúng tôi định đi ăn, thím đi cùng không?”
Người phụ nữ kia chần chừ.
“Tôi mang theo bánh ngô, nếu cô cậu đi ăn mì, tôi muốn một tô nước mì để ngâm bánh ngô.”
“Thím ơi, chúng tôi đi ăn mì nước ấy.”
“Được. Cám ơn nhiều.”
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành đi phía trước, Chiến Bắc Hành vẫn dùng đòn gánh để gánh túi da rắn và bao bố.
Người phụ nữ kia đi theo sau.
Ba người cùng đi đến nhà hàng nhà nước.
Chiến Bắc Hành gọi hai tô mì, gọi thêm một tô nước mì cho người phụ nữ đi theo bọn họ.
Tô Tiêu Thất gắp hai đũa mì trong tô của mình, cho vào tô nước mì.
Người phụ nữ nhìn trong tô nước mì, còn có gần một nửa lượng mì.
Ngượng ngùng nói: “Đã nói là tôi chỉ cần nước mì, vậy tôi trả tiền cho cô cậu.”
Nói rồi, bà ấy móc túi.
“Đừng, thím ơi. Cẩn thận bị người theo dõi.” Tô Tiêu Thất ngăn cản động tác của bà ấy.
“Thím ăn nhanh đi. Ăn mì ở đây có thể miễn phí canh thêm.”
“Chồng tôi họ Tần, cô cậu gọi tôi là thím Tần đi. Con trai tôi là thanh niên trí thức, đang ở một thôn dưới Mục Dương. Chồng tôi cũng ở gần đó.”
“Thím Tần.”
Tô Tiêu Thất ngọt ngào gọi một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-98.html.]
Chiến Bắc Hành như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn bà ấy một cái, cũng không nói gì.
Tô Tiêu Thất chia mì xong thì đứng dậy đi rửa tay, thuận tiện rửa mặt, đầu óc đang mệt mỏi lập tức tỉnh táo không ít.
Cô vỗ nước lên mặt, dùng tay còn ướt vuốt lên tóc.
Đi lúc đi ra thấy chỗ ngồi của cô có một cô gái tầm hai mươi đang ngồi.
Người mặc quân trang của đoàn văn nghệ, giữa mi mắt mang mừng rỡ, nhìn khí chất toàn thân cũng biết gia cảnh không tệ.
Thấy hai người đang nói chuyện, như rất thân quen.
Ngẫm lại, Chiến Bắc Hành làm việc ở thành phố An mười mấy năm gặp một người quen cũng rất bình thường.
Đang lúc do dự.
Cô gái kia nhìn sang, mặt đầy kinh ngạc.
“Cô ngồi bàn bên cạnh đi, không thấy bàn của chúng tôi có người sao?”
Tô Tiêu Thất muốn mắng người, dám đuổi cô đi á.
Chiến Bắc Hành vội vàng đứng lên, đưa tay kéo Tô Tiêu Thất kéo qua. “Trần Viện, đây là vợ tôi. Tôi xin nhà ở khu tập thể, lần này dẫn cô ấy đến theo quân.”
Cô gái tên Trần Viện đó trợn tròn mắt.
Không thể tin trợn tròn đôi mắt. “Không phải anh bị thương ở chân sao? Làm sao lại cưới một cô vợ về đây rồi.”
Cô ấy ngoài sáng trong tối kêu chú của anh nối dây tơ hồng mấy lần, nhưng Chiến Bắc Hành chỉ một lòng vì quân đội, lấy lý do tạm thời chưa cân nhắc đến việc lập gia đình để từ chối.
Đã bảo trước ba mươi tuổi sẽ không lập gia đình mà.
Cô nhớ rõ, năm nay Chiến Bắc Hành 28 tuổi còn chưa tới 30.
Hóa ra không phải anh không muốn lập gia đình, chỉ là không muốn lập gia đình với cô. Lòng n.g.ự.c Trần Viện đau đớn như bị d.a.o đâm.
Thật vất vả khi thích một người đàn ông, cô buông bỏ sự rụt rè mà thổ lộ tình cảm của mình.
Vốn tưởng rằng chỉ cần bên cạnh anh không có ai. Nhất định có thể chờ khi mây tan trăng sáng.
Không nghĩ tới, mới rời đi hơn một tháng. Anh đã lập gia đình.
“Tôi nhớ rõ anh nói anh không muốn lập gia đình, hóa ra là muốn quay về đi tìm tuyệt sắc giai nhân.” Khuôn mặt Trần Viện sắp không giữ được nụ cười.