Cô ta Dập đầu với Tô Tiêu Thất: “Cảm ơn cô.”
Cô ta muốn báo thù, không thể để tên khốn này gây tai hoạ cho người khác nữa.
Trong vườn rau nhà Chu Kiến Quân.
Vang đến từng tiếng hét chói tai.
Cùng với tiếng gọi đau lòng của Đại Nữu: “Mẹ, mẹ ơi.”
Tô Tiêu Thất gỡ lá bùa yểm Trần Bình ở nhà Chu Kiến Hoa ra. Cô kéo Chiến Bắc Hành còn đang sững sốt: “Đi thôi.”
“Tiêu Thất, trên đời này thật sự có ma sao?”
Tô Tiêu Thất cau mày, lạnh lùng nhìn đám người đang túm tụm lại hóng biến.
“Anh cho rằng em là đạo sĩ dỏm à?”
“Không phải.” Đối với Chiến Bắc Hành, việc này thật sự quá kích thích.
Nếu là người khác thì có lẽ vẫn sẽ không tin được. Chiến Bắc Hành cầm lấy chiếc túi lớn trên tay Tô Tiêu Thất.
“Mau đi thôi.”
Hai người nhanh chóng chạy đi.
Đám người hóng biến đều đổ xô vào nhà Chu Kiến Quân.
Chẳng có ai để ý đến hai người Tô Tiêu Thất.
Trong vườn rau.
Chu Kiến Quân sững sờ như kẻ ngốc.
Năm đó, hắn ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng Trần Bình xinh đẹp, đến tận sau khi hai người kết hôn vẫn chưa từng đỏ mặt lần nào.
Cho dù Trần Bình sinh ra một đứa con gái, hắn ta cũng sẽ không hối thúc cô ta sinh con trai.
Trần Bình ít khi nói chuyện, khoảng thời gian ấy Chu Kiến Quân lại bận rộn làm việc.
Mãi sau đó, hắn ta đọc được lá thư của Trần Bình đã bỏ trốn.
Hắn ta rất hận Trần Bình vì đã phản bội mình, làm hắn ta không dám ngẩng đầu lên nhìn đời, cũng ghét bỏ đứa con gái trông giống cô ta.
Thế nhưng hoá ra cô ta đã chết.
Nghĩ đến âm dương cách biệt, Chu Kiến Quân bỗng cảm thấy hối hận vì đã tin rằng Trần Bình bỏ trốn với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-95.html.]
Hắn ta cũng cảm thấy hổ thẹn với Đại Nữu.
“Mẹ của Đại Nữu không phải bỏ trốn, mà là đã c.h.ế.t rồi.” Người phụ nữ mặc áo xanh thấy xác Trần Bình bị chôn trong vườn rau, không nói nên lời.
Như thế nghĩa là gì?
Nghĩa là bị sát hại.
Cô ta hoảng loạn nhìn về phía Chu Kiến Quân, rồi lại liếc nhìn Đại Nữu đang ngã trên đất.
Đại Nữu bỗng nghĩ đến câu nói kia: “Mẹ cháu nhờ cô đến thăm cháu. Không phải cô ấy không yêu cháu, mà là không thể bảo vệ cháu.”
“Mẹ.” Đại Nữu đứng dậy, điên cuồng chạy ra ngoài.
Cô bé muốn tìm Tô Tiêu Thất.
Chỉ là bên ngoài nào còn bóng dáng của cô, Đại Nữu bỗng bị một người cản lại.
“Đại Nữu, nhà cháu xảy ra chuyện gì vậy?”
Đại Nữu ngơ ngác chỉ về phía vườn rau sau nhà: “Mẹ không phải không yêu cháu, bà ấy không có bỏ trốn với người khác. Mẹ cháu bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t rồi chôn sau vườn.”
“Cái gì?”
Đám người hóng biến nhìn nhau.
Sau đó liền ào ạt chạy tới khu vườn phía sau.
Chu Kiến Hoa đang ngủ ở nhà bên bỗng nhiên gặp ác mộng.
Trong mơ, Trần Bình mặc bộ quần áo đỏ thẫm xuất hiện trước mặt hắn ta, từng bước từng bước tiến lại. Khi đến gần, gương mặt như hoa như ngọc kia biến thành màu đỏ như máu.
“A!”
Chu Kiến Hoa bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Trán đẫm mồ hôi, hắn ta bỗng nghe thấy tiếng động ầm ĩ.
“Có chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?”
Vợ của Chu Kiến Hoa liền vội vàng hóng chuyện: “Chị dâu không có bỏ trốn, chị ấy bị người ta sát hại rồi chôn sau vườn. Để em đi xem thử có giúp được gì không. Trời ạ, chẳng biết là tên biến thái nào lại làm chuyện vô đạo đức như vậy nữa. Không sợ sau này con mình sẽ gặp quả báo à?”
Chu Kiến Hoa nghe mà xây xẩm mặt mày.
Sao lại có thể bị phát hiện được?
“Em nói lung tung gì đó? Còn không mau đi xem sự việc thế nào?” Chu Kiến Hoa mắng một câu. Nhưng trong lòng hắn ta lại đang hoảng loạn cực độ.
Hắn ta lờ mờ cảm thấy có điềm xấu.