Lúc Đại Nữu đi lấy xẻng, cô bé quay đầu nhìn Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất nhìn lại cô bé, dịu dàng nói: “Đại Nữu, mẹ cháu nhờ cô đến nói cho cháu: Cô ấy thật sự rất yêu cháu, cô ấy không làm gì xấu cả.”
“Cô ấy là người mẹ tốt nhất trên đời.”
Đôi mắt của Đại Nữu ngập tràn nước mắt, trên gương mặt gầy gò vừa hiện lên tia hy vọng vừa có chút uất hận.
Nếu thương yêu, vậy tại sao lại không ở bên cô bé?
“Mẹ…” Đại Nữu chỉ nói một chữ mẹ.
Muốn hỏi mẹ có khoẻ không?
Vì sao không đến thăm cô bé?
Chắc là mẹ đang sống rất tốt, có lẽ còn sinh được đứa con khác rồi.
Tô Tiêu Thất nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng hét đau đớn tột cùng của Trần Bình.
Cô ta bị Tô Tiêu Thất dùng bùa nhốt lại.
Bỏ vào chiếc túi lớn ngoài sân, vì ma không thể đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Huống hồ nhà họ Chu đã bị làm phép, nếu Trần Bình tiến vào thì sẽ bị lấy đi hồn phách ngay.
“Mẹ cháu không hề nhẫn tâm để cháu chịu khổ, không phải cô ấy không yêu cháu, mà là không thể bảo vệ cháu.”
Một câu: mà là cô ấy không thể bảo vệ cháu.
Làm Đại Nữu nước mắt ròng ròng.
Cô bé bỗng có linh cảm xấu, nhưng người ở sân sau lại đang thúc giục cô bé.
Đại Nữu cầm xẻng lên đi ra sân sau, lúc quay người lại nhìn thoáng qua Tiêu Thất: “Nói với mẹ giúp cháu: Cháu không trách mẹ. Cháu nhớ rõ mẹ đã đối xử với mình rất tốt.”
Nói xong, cô bé lau nước mắt rồi rời đi, cô bé không thể để ba và mẹ kế thấy mình khóc.
Thấy Đại Nữu đi rồi.
Tô Tiêu Thất liền nói với Chiến Bắc Hành: “Mau chạy thôi. Nếu không lỡ bị báo cảnh sát thì em nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thanh minh được.”
Chiến Bắc Hành lắc đầu không nói nên lời.
Khóe miệng anh cong lên, ánh mắt dịu dàng.
“Em còn sợ không giải thích rõ?”
“Sợ chứ, bây giờ em chỉ là hôn thê của anh thôi. Nhưng đến khi chúng ta làm giấy đăng ký kết hôn rồi thì em sẽ không sợ như vậy nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-94.html.]
Có người chống lưng thì còn sợ gì chứ.
Trừ khi gặp phải người khác lợi hại hơn.
Chiến Bắc Hành nghiêm túc nói: “Tiêu Thất, thân phận của anh không thể bảo vệ em quá nhiều. Anh cũng chỉ là kẻ có xuất thân bần hàn.”
Anh biết rõ không có chỗ dựa vững chắc là như thế nào.
Tô Tiêu Thất chỉ cười mà không nói.
Người đàn ông này, rõ ràng là có hậu thuẫn.
“Đi thôi.”
Hai người liền đi ra ngoài sân.
Tô Tiêu Thất nhìn thoáng qua căn nhà của Chu Kiến Hoa bên cạnh thì thấy Chu Kiến Hoa đã mời thầy pháp đến làm phép.
Trần Bình vốn không thể đến gần.
Khóe miệng Tô Tiêu Thất lạnh lẽo, phải đợi thêm ba bốn năm nữa.
Tên cầm thú Chu Kiến Hoa này muốn cưỡng ép lấy đêm đầu tiên của Đại Nữu, hắn ta đúng là đồ vô đạo đức.
Không xứng đáng được sống trên đời này.
Ngón tay Tô Tiêu Thất đưa lên đưa xuống viết gì đó.
Cô lạnh lùng nói:
“Phá.”
Một luồng ánh sáng lóe lên.
Bùa chú bao phủ nhà Chu Kiến Hoa đều đã biến mất.
Tô Tiêu Thất lại vẽ tiếp một phép khác giữa không trung rồi đặt lên người Trần Bình. Cô dặn dò: “Có thù báo thù, có oán báo oán. Nhưng cô không được làm bị thương người vô tội, sau khi xong việc phải mau mau trở lại âm phủ để khai báo.”
“Nếu chậm trễ, nghiệp chướng mà cô gây ra sẽ bắt Đại Nữu phải chịu.”
Trần Bình sững sờ, rồi liền khóc oà lên.
“Tôi không báo thù nữa. Tôi không thể hại Đại Nữu.”
“Mau đi đi. Thứ súc sinh như Chu Kiến Hoa còn tồn tại cũng là ác mộng đối với Đại Nữu.”
Tô Tiêu Thất cũng không phải là kẻ lấy ơn báo oán.
“Phép tôi cho cô rất mạnh, dù Chu Kiến Hoa có tìm thầy pháp lại đây cũng không sợ.”
Trần Bình quỳ xuống từ xa.