“Này, tao bảo bọn mày muốn c.h.ế.t phải không? Đại ca của bọn tao đang mượn tiền của mày là cho mày mặt mũi rồi, mày đừng có mà rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.”
Tô Tiêu Thất liếc nhìn tên nhóc đang nói chuyện.
Khóe miệng cô nở nụ cười mỉa mai: “Tôi không tìm chết, người tìm c.h.ế.t là anh ta đó.”
Cô chỉ vào người đàn ông đang chửi rủa mà mỉm cười. “Bà đây chỉ thấy thiên trung sụp xuống, ấn đường giữa lông mày dính liền lại, tuổi thọ ngắn ngủi. Giờ quay đầu còn kịp đấy. Không chừng còn chút cơ hội sống sót, nếu không tai bay vạ gió.”
Mấy người ở phía đối diện đều sửng sốt.
“Con tiện nhân, mày đang bói mệnh cho tao hả? Vậy mày nói thử xem khi nào tao sẽ c.h.ế.t đây?”
Khi người đàn ông nhìn thấy Tô Tiêu Thất dám chửi mình, anh ta tức giận đến mức tay nhanh hơn não.
Anh ta giơ tay lên tát tới, miệng thì chửi rủa.
Chiến Bắc Hành đưa tay đến nắm chặt cổ tay anh ta.
Dùng sức nhấc nó lên, kẻ đang chửi rủa bỗng tỏ ra hung dữ.
Tô Tiêu Thất từ phía sau mỉm cười và nói: “Tôi bấm tay rồi, anh sẽ không sống qua được cuối tháng đâu.”
Mỗi lần cô nói sự thật, những người này đều không chịu lắng nghe.
Người muốn mạng sống của bọn họ cũng không phải là cô.
Khó làm lắm!
Người đàn ông muốn đánh Tô Tiểu Thất nhưng lại bị Chiến Bắc Hành ngăn lại, căn bản không thể động đậy.
Hét lên: “Buông ra, nếu không tao sẽ g.i.ế.c mày.”
Chiến Bắc Hành dùng vũ lực, trực tiếp bẻ gãy tay.
Anh bình tĩnh nhìn những người khác rồi nói: “Nếu muốn đánh nhau thì cùng lên đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Những người còn lại nhìn nhau bối rối, cuối cùng lao lên cùng nhau.
Chiến Bắc Hành kéo Tô Tiêu Thất về phía sau.
Bản thân lao tới hết đ.ấ.m tên này rồi đá tên kia, hạ gục tất cả những kẻ tự cho mình là đại ca của bến xe.
Bọn chúng kêu lên vài tiếng rồi đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-88.html.]
Chạy nhanh hơn thỏ.
Nếu là bình thường, Chiến Bắc Hành sẽ đuổi theo bắt chúng đến đồn cảnh sát.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Tiêu Thất trắng bệch, anh thật sự không dám bỏ cô lại đây.
Hành động của hai người đã bị một người trực ca đêm nhìn thấy. Người đó vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi: “Em có sao không?”
Tô Tiêu Thất lắc đầu: “Không sao đâu. Chị ơi, chị có biết khách sạn nào gần đây không?”
Chị gái cười nói: “Chị làm việc ở khách sạn nè. Em vừa ra khỏi bến xe đi thăm họ hàng đúng không?”
“Dạ, bọn em định ở lại đêm nay, ngày mai lại bắt xe đi tiếp.”
Tô Tiêu Thất trò chuyện với chị gái.
Nghe nói chị gái làm ca đêm nên theo chị về khách sạn.
Sau khi xem giấy chứng nhận sĩ quan quân đội của Chiến Bắc Hành, cô ấy tự động bỏ qua giấy đăng ký kết hôn của hai người. Thủ tục thuê một phòng đã được làm xong.
Chiến Bắc Hành vừa định nói gì thì Tô Tiêu Thất trừng mắt nhìn anh.
Những lời định nói đều nuốt hết vào.
Căn phòng nằm trong một dãy phòng ở tầng hai nhà khách.
Bà chủ dùng chìa khoá mở một cánh cửa, sau đó kéo một cọng dây dài trong phòng.
Ánh đèn màu vàng nhạt được bật lên.
Bà chủ chỉ vào phía bên cạnh chiếc tủ ở trong phòng nói: “Ở đây có hai bình nước giữ nhiệt, bếp để lấy nước nóng nằm ở trong góc lầu một. Nhà vệ sinh ở góc lầu hai.”
“Cảm ơn chị.”
Tô Tiêu Thất đóng cửa.
Cô mở cửa sổ cho thoáng khí, căn phòng bị ám mùi mốc trộn lẫn mùi t.h.u.ố.c lá lâu năm còn sót lại.
Tội nghiệp cho cái mũi của cô.
Tòa nhà này khá cũ kĩ, nghe nói được cải tạo từ khu tập thể của xưởng kéo sợi bông trước đây.
Đèn trong phòng nhấp nháy, gió thổi tới có cảm giác rờn rợn.