Tô Tiêu Thất từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy Tô Kiến Minh.
Cô cũng chẳng hỏi nhiều, tự mình cầm sổ hộ khẩu đi tới công xã để giải quyết.
Từ xưa đến nay, những tin đồn đều được truyền đi rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau, hơn một nửa công xã đều biết chuyện nhà họ Tô.
Ngay cả một con ch.ó đi ngang qua xưởng sắt thép cũng bị gọi tới để hít drama.
Con người, đều là đồng tình với kẻ yếu.
Nhân viên làm việc nghe nói về chuyện của nhà họ Tô, rất nhanh đã làm xong giấy đăng ký kết hôn cho Tô Tiêu Thất.
Có người nhiệt tình dò hỏi cô: “Tô Tiêu Thất, cô chuẩn bị gả đến nơi khác sao?”
Thông thường người ở đây gả xa nhất cũng chỉ là công xã cách vách, còn chưa có ai gả ra ngoài tỉnh.
Tô Tiêu Thất cố ý banh khóe miệng, lộ ra một nụ cười không mất lễ phép lại mang theo chút buồn bã như đã nhận mệnh.
“Ừ, có thể gả đến nơi khác cũng tốt.”
Vị thím kia cũng là người nhiệt tình, vội vàng nói: “Nơi khác tốt, nơi khác tốt. Trong nhà nhà trai làm gì?”
Tô Tiêu Thất nghe vậy cả người ngây ngẩn.
Cô không quá hiểu rõ tình hình trong nhà Chiến Bắc Hành, chỉ biết là nông dân trồng trọt dưới chân núi.
Nơi đó đất đai cằn cỗi, bình thường chủ yếu trồng khoai tây lúa mì.
Nhưng bối cảnh thật sự của Chiến Bắc Hành rất mạnh.
Lão quỷ sẽ không để cô có hại, Tô Tiêu Thất liếc mắt một cái là có thể nhìn ra xung quanh Chiến Bắc Hành có mây tía và khí đen quanh quẩn.
“Chắc là trồng trọt, nhưng ở đó nhiều núi hơn chỗ chúng ta.”
Người phụ nữ đóng dấu giúp cô thở dài tiếc hận, “Vậy chẳng phải là nhà ở trong núi sao? Đáng tiếc.”
Tuy nói lao động là quang vinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-81.html.]
Nhưng mọi người đều biết càng gần núi càng nghèo khổ, may mà công xã Vĩnh Hòa có cái xưởng sắt thép, cuộc sống tốt hơn mấy công xã xung quanh rất nhiều.
Tô Tiêu Thất về nhà trong tiếng tiếc hận của mọi người.
Cô về tới nhà.
Chiến Bắc Hành không ở trong sân.
Tô Tiêu Thất nhìn trái phải, nghi ngờ đoán tên đàn ông thúi này đi đâu?
Bà đồng Tô chống gậy gộc, chậm chậm bước đi. Trong tay cầm một cây kem cây từ sân bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tô Tiêu Thất nhìn chằm chằm vào tay bà cụ.
Nhanh chóng cắn một miếng kem to, một tay cầm que kem và giấu sau lưng.
Cười hắc hắc nói: “Thời tiết nóng quá, bà mua cây kem nếm thử có ngọt hay không?”
Tô Tiêu Thất thấy Bà đồng Tô còn tham ăn như trẻ nhỏ, cau mày.
“Còn chưa tới chính thức tới mùa hè, cẩn thận ăn bị tiêu chảy.”
“Sẽ không, ngày mùa đông bà còn có thể uống nước đường phèn “ Bà đồng Tô thấy Tô Tiêu Thất không tức giận, vội vàng đem kem cây giơ lên phía trước, mỹ mãn mà cắn một ngụm to.
“Thật ngọt a.”
Tô Tiêu Thất đi đến cạnh giếng nước, gánh một chậu nước rửa mặt.
Đi ra ngoài một chuyến vẫn có chút nóng, đặc biệt là sau khi cãi nhau một trận với Tô Mai.
Sau khi rửa mặt xong sau, Tô Tiêu Thất đi nhìn đất trồng rau trong viện. Đẩy một bụi cà chua ra, hái được cà chua màu đỏ bên trong đó.
Rửa sạch cà chua rồi ngồi lên ghế gấp nhỏ ở cửa.
“Bà ơi, anh Bắc Hành đâu?”
Bà đồng Tô nuốt kem trong miệng xuống, bĩu môi nhìn về phía phòng anh nói: “Ngủ. Hôm nay là thời kỳ mấu chốt khi châm cứu, cậu ấy đau đến ra một thân mồ hôi.”
Dừng một chút, bà đồng Tô nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
“Tiêu thất, lại qua hai ngày nữa các con rời đi đi. Trở về bộ đội của Bắc Hành sống sơm một chút. Bà thấy tình hình bây giờ không tốt lắm, nếu chậm thì cháu sẽ bị bà và Từ Hồng Hà liên lụy.”
Bà đồng Tô nhìn ra được Tô Tiêu Thất sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với bà cụ.