Tô Tiêu Thất cười rộ lên: “Em muốn anh.”
Chiến Bắc Hành:... Đây là kiểu nói chuyện lang sói gì vậy chứ?
Bà đồng Tô chống gậy đi từ trong phòng ra, nghe được câu nói của Chiến Bắc Hành không kìm được thở phào một hơi.
Bà cụ sợ nhất là thất bại trong việc xét duyệt chính trị.
Không biết Chiến Bắc Hành đã dùng cách nào.
Lại nhìn cậu thanh niên này, đúng là càng nhìn càng vừa mắt.
Ánh mắt của Tô Tiêu Thất không hề rời khỏi khuôn mặt của Chiến Bắc Hành.
Trong lòng bà đồng Tô than thở: May Tiêu Thất là một cô gái, chứ đổi lại là cậu nhóc kia thì liệu có thể bị nói là đùa giỡn lưu manh không đây?
Nếu mà đi tới khu tập thể quân đội.
Còn không bị người ta kéo đi phê bình chỉnh đốn sao?
Bà ấy cố ý ho khan một tiếng: “Tiêu Thất, mau đi rang lạc đi. Hôm nay bà lão ta vui vẻ, muốn uống mấy chén rượu.”
Tô Tiêu Thất nhân cơ hội đặt tay lên bụng Chiến Bắc Hành, thò đầu ra ngoài liếc nhìn mặt trăng đang treo chếch trên bầu trời.
“Bà nội, mấy giờ rồi mà còn uống rượu?”
Bà đồng Tô xem thường liếc nhìn cô: “Bà không nói chuyện với đồ cổ hủ nhà cháu, chưa tới chín giờ mà đã không được uống rượu rồi à?”
“Người trẻ tuổi sao lại có nhiều điều cấm kị như vậy?”
Tô Tiêu Thất:... Cô bị biến thành đồ cổ hủ.
“Được, để cháu làm hai món đồ nhắm. Chỉ có điều trong nhà có rượu không?”
Tô Tiêu Thất biết trong nhà không có rượu, giờ này cung tiêu xã đã đóng cửa rồi.
Cũng không thể đập cửa sổ vào lấy một bình được đúng không?
Bà đồng Tô cười thần bí, khuôn mặt nhiều thêm mấy nếp nhăn.
“Chắc chắn là có rượu.”
Bà cụ chống gậy đi qua nhà chính.
Xoay người lại cúi xuống đẩy lọ dưa muối trên bục, Chiến Bắc Hành đi theo phía sau vội vàng kêu lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-76.html.]
“Bà nội, để cháu.”
Chiến Bắc Hành đẩy lọ dưa muối ra, nghi ngờ nhìn vách tường: “Giấu ở chỗ nào vậy?”
Bà đồng Tô chỉ chỉ mặt đất.
Lúc này Chiến Bắc Hành mới phát hiện ra, viên gạch trên mặt đất không giống lắm.
Ngôi nhà bằng gạch không nung, dùng gạch vỡ và đá cuội trải nền.
Nhìn kỹ phía dưới, trong đó có mấy cục đá nhỏ không giống nhau lắm.
Chiến Bắc Hành cầm lấy cái xẻng nhỏ bên cạnh, cạy mấy cục đá này lên. Gạt ra một lớp đất bên dưới, lộ ra một tấm ván gỗ.
Bà đồng Tô cười không khép được miệng.
“Mau mở ra đi.”
Chiến Bắc Hành đẩy tấm ván gỗ ra, bên trong lại là một cái hầm nhỏ.
Tô Tiêu Thất cũng đi tới, cô nhanh chóng đóng cửa nhà chính lại. Đè thấp giọng xuống nói: “Bà nội, bà không sợ chúng cháu trộm mất bảo bối của bà à.”
Bà đồng Tô khoanh chân ngồi luôn xuống đất, hiền lành nhìn Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất của bà phải lập gia đình rồi, bà nội cũng nên đưa một vài thứ cho cháu.”
“Những thứ đó là người bên nhà mẹ của bà cho bà, đều là của hồi môn được truyền từ đời này sang đời khác.”
“Tiêu Thất, cháu nhỏ người, xuống dưới lấy hộp lên đây.”
Chiến Bắc Hành tránh ra một chút, đưa đèn pịn trong tay cho Tô Tiêu Thất.
Không hiểu vì sao.
Anh luôn cảm thấy những thứ bên trong không thể để cho người ta biết.
Thời thế hiện giờ, giữ lại những thứ này chính là tai hoạ.
Tô Tiêu Thất đi xuống từ cửa hầm, bên trong cất giấu mấy bình rượu thuốc. Ngoại trừ hai quyển sách thuốc, còn có một cái hộp gỗ nhỏ.
Gỗ rất chắc, nhìn trông giống như gỗ hoa lê.
Tô Tiêu Thất mang tất cả lên.
Bà đồng Tô mở chiếc hộp gỗ ra trước mặt hai người, bên trong có mấy con cá đỏ dạ.
Ngoài ra còn có vòng tay vàng, nhẫn vàng, trọng lượng đều không nhẹ.
Ngoại trừ.