Tô Tiêu Thất dùng tay vẽ một lá bùa trong không trung.
Lý Đại Hoa ngoan ngoãn nằm xuống, bất động nằm trên sàn nhà, khuôn mặt với bộ dạng ghê tởm đó lại hiện lên vẻ rất đáng thương.
Tô Tiêu Thất trong miệng niệm chú: “Tất cả ma quỷ, bốn đời được phước, có đầu thì siêu… mau chóng siêu sinh.”
Lý Đại Hoa lưu luyến nhìn đứa con trai yêu quý của bà ta. Cúi đầu trước Tô Tiêu Thất, sau đó tan biến.
Cùng với sự tan biến của Lý Đại Hoa, cảm giác ảm đạm lạnh lẽo trong căn phòng của Lý gia cũng biến mất.
Ấn đường của Lý Chí Hưng không còn ánh sáng vô hồn nữa, chỉ là vẫn còn một chút màu xanh lam.
“Đã đi rồi à?” Mẹ của Lý Đại Hoa cau màu mà hỏi.
Tô Tiêu Thất thờ ơ nhìn tất cả mọi người: “Đi rồi. Số mệnh của mỗi người, sự sống và cái c.h.ế.t đều đã được định đoạt.
“Bà đem đứa nhỏ đi tắm nắng đi.”
Dừng một chút, Tô Tiêu Thất nói: “Đừng làm việc ác nữa, cha mẹ làm ác thì con cái chịu.”
Sau đó, cô bước ra ngoài.
Các trưởng lão nhà họ Lý vội nói: “Mau lấy phong bì đỏ cho Tiêu Thất, lấy thêm vài thước vải và trứng.”
“A, tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Ông lão gật đầu: “Mẹ Chí Hưng, nhà bà cũng không biết cách làm gì cả. Mời cô ấy đến, những vật này phải được chuẩn bị từ sớm. Làm sao lại để cho người ta đi tay không trở về?”
Mẹ Lý Chí Hưng đánh rắm cũng không dám.
Bà ta vốn dĩ không muốn tặng quà, nhiều lắm là nhổ từ ruộng vài mớ rau.
Ngoảnh đầu lại bảo Lý Chí Hưng ra sông bắt vài con cá để tặng.
Bây giờ, còn có hồng bao.
Ai...!
Hao tài rồi.
Tô Tiêu Thất đi đến, nhìn Lý Chí Hưng mà nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-73.html.]
“Không cần tặng cho tôi, sau này chú ra sông bắt vài con cá tặng cho bà tôi là được. Nhớ là chỉ tặng cho bà tôi.”
Lý Chí Hưng vội vàng đồng ý.
Tô Tiêu Thất bước ra khỏi nhà họ Lý mà không ngoảnh đầu lại.
Thím hai ở bên ngoài đợi.
“Tiêu Thất, ở đây.” Bà ta vẫy tay với Tô Tiêu Thất.
“Thím hai, có việc gì không?”
Ấn tượng của Tô Tiêu Thất đối với thím hai khá tốt, cho nên bước nhanh chân đi về phía bà ấy.
Tất cả những người hóng chuyện ở trên cây và trên bờ tường xung quanh nhảy xuống, vây quanh Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất, cô thấy Lý Đại Hoa trông như thế nào?”
Tô Tiêu Thất nói lại một lượt những điều mình nhìn thấy.
Mọi người không nhịn được tặc lưỡi: “Đây chính là dáng vẻ khi bà ấy chết, nhưng quần áo lại được đổi thành đồ mới.”
“Tiêu Thất, xua đuổi tà ma giỏi thật đấy. Có phải cứ cầm cành liễu là được phải không?” Ánh mắt của mọi người phát sáng.
Thím hai nhổ nước miếng: “Phì, ông nghĩ là ai cũng có thể được à? Nhà họ Tô cũng chỉ có hai người là bà đồng Tô và Tô Tiêu Thất biết thôi, Tô Kiến Minh kia muốn học cũng chẳng có cái số đấy.”
“Mấy người có à?”
Mấy người muốn học chán nản cúi mặt lắc đầu.
Không có cái số đó đâu.
Vẫn nên thành thành thật thật trồng trọt thôi.
Có người dân trong thôn không phục: “Không phải là tôi không có cái số đấy. Mà là học cái này thì có gì hay ho đâu, không thấy bà đồng Tô bị con trai mình báo cáo, bị phê bình, đánh đập khổ lắm à.”
Quần chúng hóng hớt:…
Vẻ mặt của Tô Tiêu Thất lạnh lùng, bình tĩnh nhìn người kia, nhìn đến mức anh ta rùng mình mới thu ánh mắt lại, cô khẽ mấp máy môi: “Thím hai, cháu phải về rồi. Đi công xã muộn quá nhìn không rõ đường lắm.”
“Bảo anh Tiểu Sơn của cháu đưa cháu về, nó tới nhà bí thư đại đội mượn xe đạp. Con gái của nhà bí thư đại đội lấy chồng, nhà chồng đã mang tới một chiếc xe đạp Phượng Hoàng.”
Câu nói này lại khiến cho người dân trong thôn hâm mộ không thôi.