Đám người khập khiễng rời khỏi đây, chỉ còn lại Lý Thiết Trụ và Quý Hồng.
Chỉ cần cho con khốn Quý Hồng tiền, cô ta sẽ bằng lòng ngủ với Lý Thiết Trụ.
Từ Hồng Hà cay đắng nói: “Đừng để Tô Tiêu Thất lừa, tôi đi tìm Lý Thiết Trụ, để anh ta nói xem anh ta đã ngủ cùng ai!”
Khi bà ta nói câu này, một số người đã d.a.o động.
Tô Mai thật sự bị oan sao?
...
Tô Tiêu Thất không quan tâm chuyện trong nhà nữa.
Cô đi đến ký túc xá phía sau thì thấy mẹ của Triệu Viễn đang mặt mũi u ám đi về phía này.
Tô Tiêu Thất nảy ra một kế.
Cô giả vờ như không nhìn thấy mẹ của Triệu Viễn, vội vã chạy đến chỗ bà lão cô gặp trước đó.
Cô nghển cổ nhìn quanh: “Thím đi đâu rồi?”
“Mẹ cháu lại cãi nhau với ba của cháu. Bà ấy nói ba của cháu không đối xử tốt với bà ấy bằng những người khác.”
Cô lơ đãng dùng chân đá đá trên mặt đất.
Bà lão chậm rãi từ bên cạnh bước ra.
Nhìn thấy Tô Tiêu Thất, bà lão vội vàng hạ giọng nói: “Cô gái, sao cháu lại ở đây?”
“Mẹ cháu đang ly hôn với ba cháu, không biết có phải bà ấy muốn gả cho gã đàn ông bên ngoài hay không?”
Mẹ của Triệu Viễn biết Tô Tiêu Thất.
Nghe vậy, bà ta vội trốn ra sau gốc cây, tò mò không biết liệu có phải Từ Hồng Hà lén lút sau lưng Tô Kiến Minh cặp kè với người đàn ông khác hay không?
Bản tính tò mò hóng hớt ngay lập tức bị khơi dậy.
Bà ta cảm thấy ghen tỵ với khuôn mặt của Từ Hồng Hà, người phụ nữ đó đúng là mỹ nữ của nhà máy sắt thép.
Đã có tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp.
Bà ta vểnh tai lên nghe bà lão hào hứng nói: “Vậy thì xong rồi, ba của cháu nhất định không thể tranh giành cùng với người kia được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-65.html.]
Bà lão trở nên kích động, tin tức này khiến bà ta vô cùng khó thở.
Tô Tiêu Thất cau mày khó chịu, khó tin hỏi: “Thím, thím có biết người mà mẹ cháu mua rượu Mao Đài cho là ai không?”
Bà lão nhìn quanh rồi hạ giọng nói: “Đó là xưởng phó Triệu. Sau khi ông ta rời đi, phải hai tiếng sau mẹ cháu mới rời khỏi ký túc xá của xưởng phó Triệu.”
“Thím thậm chí còn nhìn thấy xưởng phó Triệu cởi trần. Lúc mẹ cháu đi ra sắc mặt còn ửng hồng.”
Mẹ Triệu Viễn trốn sau gốc cây, toàn thân run rẩy.
Người đàn ông trong mắt bà ta chỉ quan tâm đến công việc lại gian díu với mẹ vợ tương lai của con trai mình.
Bà ta nhớ người đàn ông đó từng nói muốn con trai mình cưới Tô Mai.
Rõ ràng con trai ông ta đã kịch liệt phản đối nhưng ông ta vẫn quyết tâm tác hợp.
Hóa ra không phải do cô gái đó ngoan ngoãn.
Mà do người đang uốn éo trong vòng tay ông ta lại chính là mẹ của cô gái đó.
Tô Tiêu Thất ngồi sụp xuống đất, lấy tay che mặt, hét lớn, ước mơ về một người mẹ hiền đức đã bén rễ trong trái tim cằn cỗi của cô.
“Sao vậy? Cháu gái, sao cháu lại khóc?”
Tô Tiêu Thất ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Chẳng trách hôn phu của cháu nói đứa em gái của cháu mới là một nữ nhân chân chính, do cháu không thể bắt chước thủ đoạn của họ mà thôi.”
Bà lão trực giác đây lại là một vở kịch khác.
Đứa trẻ tội nghiệp, từ khi có mẹ kế thì cha ruột cũng trở thành cha dượng.
“Cháu gái, đừng sợ. Nếu cần thím giúp, thím nhất định sẽ làm nhân chứng cho cháu.”
Tô Tiêu Thất nhìn về phía thân cây, hai tay đ.ấ.m vào vỏ cây.
Cô chậm rãi lắc đầu, trong lòng lại cười như mở cờ.
“Thím, cảm ơn thím!”
Cô móc trong túi ra một đồng xu, nhưng bà lão lại không nhận tiền.
“Để thím nói cho cháu nghe, nếu vị hôn phu của cháu đòi hủy hôn ước thì cháu cứ đồng ý đi. Trả lại tiền với quà lại cho anh ta sau khi chia tay là được.”