Vẻ mặt Tô Tiêu Thất nặng nề: “Em đoán bọn họ trở về khu tập thể rồi. Em qua xem một chút”.
Chiến Bắc Hành gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
Tô Tiêu Thất đứng lên, nhanh chóng hôn lướt trên trán Chiến Bắc Hành một cái rồi lập tức nhảy ra ngoài.
Phát ra tiếng cười như chuông bạc chạy ra ngoài.
Chiến Bắc Hành bất đắc dĩ sờ chỗ mà cô vừa hôn.
Đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm khác thường.
Anh rất thích Tô Tiêu Thất thỉnh thoảng động tay động chân với anh.
Tô Tiêu Thất đi tới khu tập thể.
Cô lặng lẽ trở về thì phát hiện, quả nhiên bọn họ trở về rồi.
Tô Tiêu Thất cười âm hiểm.
Bố cục của căn nhà này rất tốt, đáng tiếc là người ở bên trong không tốt.
Tô Tiêu Thất vẽ một đạo phù.
Cầm phù chú đi tới phòng của Từ Hồng Hà bọn họ. Gõ lên một tấm gạch ở trên vách tường.
Có một tấm gạch bị nới lỏng, sau đó cô lấy d.a.o cạy tấm gạch ra.
Miệng Tô Tiêu Thất lẩm bẩm rồi đặt phù vào bên trong.
Sau đó trả tấm gạch về chỗ cũ.
Lúc này nghĩ đến người thích giấu đồ trong khe gạch, Tô Tiêu Thất nhịn không được động tâm tư.
Tiếp tục tìm nơi có màu sắc không giống nhau.
Quả nhiên.
Cầm tấm gạch ở một chỗ lên thì phát hiện bên trong có một cái túi khăn tay. Mở ra xem thì thấy có khoảng một trăm sáu mươi tệ.
Cái này... Tiền riêng của Từ Hồng Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-63.html.]
Tô Tiêu Thất đặt khăn tay về chỗ cũ rồi đem toàn bộ tiền nhét vào trong túi của mình.
Làm xong những việc này mới trả d.a.o về lại phòng bếp.
Vừa mới dội nước lên d.a.o thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cùng với tiếng hô sợ hãi của Từ Hồng Hà: “Con khốn, ai cho cô trở về?”
Tay Tô Tiêu Thất vẫn cầm d.a.o như cũ, hờ hững nhấc mí mắt.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Từ Hồng Hà.
“Bà già này, đây cũng là nhà của tôi. Sao tôi lại không thể trở về?”
Cô giơ con d.a.o trong tay: “Các người chọc tức bà nội, tôi định trở về c.h.é.m c.h.ế.t các người”.
Từ Hồng Hà vội vàng che m.ô.n.g lui về phòng, đóng chặt cửa, sau đó còn dùng lực chặn cửa lại.
Nhanh chóng nhìn quanh căn phòng một vòng, cũng may căn phòng không có dấu hiệu có người đến.
Bà ta một mực khóa cửa phòng.
Cũng vì Tô Tiêu Thất không có ở đây, tự cho là rất an toàn nên cũng không khóa cửa.
“Tô Tiêu Thất, cô là đứa con gái bất hiếu.”
“Tôi dù sao cũng là mẹ kế của cô, sao cô dám dùng d.a.o đ.â.m người khác.” Từ Hồng Hà di chuyển đến cửa sổ phòng ngủ.
Bà ta mở cửa sổ và hét lớn ra ngoài. Bà ta muốn người ngoài nghe thấy, phá hủy danh tiếng của Tô Tiêu Thất.
Muốn đè nát Tô Tiêu Thất trong bùn đất.
Tô Tiêu Thất giơ d.a.o về phía cửa vài lần. “Từ Hồng Hà, bà coi mình là mẹ của tôi à? Bà cũng chỉ là một người phụ nữ sau khi mẹ tôi chết, sau này cha tôi kết hôn lại mà thôi.”
Từ Hồng Hà nhìn xung quanh những người bên ngoài cửa sổ, ngồi trên mép cửa sổ và bắt đầu khóc lên.
Tay bà ta đập mạnh vào thanh cửa sổ.
Bà ta gào lên với giọng khóc cao và thấp xen kẽ: “Tôi đã vào nhà họ Tô cũng đã mười mấy năm rồi. Cô có thể làm thế với tôi sao? Sáng nay cô đã đổ nước vào chân của cha mình rồi đánh ông ấy, giờ lại cầm d.a.o đòi c.h.é.m tôi. Sở dĩ Triệu gia muốn hủy hôn cũng là do cô. Triệu Viễn đã ghét cô từ lâu. Hôm qua cô phá phách và cãi nhau với cậu ta ở thị trấn, cô tưởng người khác không thấy được à?”
Khi nghe tin Triệu Viễn đã đến để hủy hôn, không hiểu tại sao Tô Tiêu Thất lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Khóe miệng cô hiện lên một tia mỉa mai: “Từ Hồng Hà, nếu bà còn hét lên nữa thì tôi sẽ đưa Lý Thiết Trụ đến và để anh ta tới trước cửa nhà máy thép kể về việc Tô Mai ngủ với anh ta đấy.”