Tô Tiêu Thất gằn giọng nói từng chữ: “Từ giờ trở đi, nếu ông còn dám ức h.i.ế.p tôi nửa phần, tôi sẽ phá hủy cả cuộc đời của các người!”
Trong lòng Tô Kiến Minh cả kinh, nghịch nữ c.h.ế.t tiệt này.
Khuôn mặt tức giận của cô cùng với vẻ ngoài xinh đẹp quá mức kia, quả thực giống với người mẹ c.h.ế.t tiệt của nó.
Từ Hồng Hà cũng sững sờ trong giây lát.
Không ngờ con khốn Tô Tiêu Thất lại dám uy h.i.ế.p bọn họ. Nhanh chóng đẩy Tô Kiến Minh, hét lên: “Nghịch nữ này dám uy h.i.ế.p cha mẹ. Ông còn không mau đánh c.h.ế.t nó, cái thứ không biết sống c.h.ế.t này?”
Bà ta nghĩ Tô Tiêu Thất đã bị từ hôn.
Sau đó, lại khóc lóc tố cáo thêm vài lần nữa, tạt nước bẩn vào người cô.
Xem cô còn có thể lấy được người nào tốt không?
Lại tùy tiện dùng tên của cha mẹ cô, đem cô gả cho một gã già độc thân không lấy được vợ.
Tốt nhất là người tàn tật.
Tròng mắt Từ Hồng Hà lia tới lia lui mấy lần.
Lúc này, Tô Kiến Minh mới hoàn hồn.
Bị Từ Hồng Hà đổ thêm dầu vào lửa như vậy, sự kinh hoảng lập tức biến mất.
Ông lại giơ bàn tay lên: “Súc sinh, không ngờ mày dám nói những lời phản nghịch như vậy, xem hôm nay ông mày có đánh c.h.ế.t mày không.”
Khi cái tát của ông sắp giáng xuống, Tô Tiêu Thất đã lấy ra một lá bùa dán vào.
Tô Kiến Minh bị cố định, tên ngốc mới để bị ông ta đánh.
Tô Tiêu Thất tát cho Tô Kiến Minh hai cái, cô xoay người đi đến góc tường, nhặt chiếc xẻng mà Chiến Bắc Hành đã đặt ở đó, cấm lấy đập vào Từ Hồng Hà.
Từ Hồng Hà sợ tới mức thét chói tai không thôi, chạy vòng quanh trong sân.
“Cứu mạng! Nghịch nữ muốn g.i.ế.c người.”
Vẻ mặt Tô Tiêu Thất lạnh lùng đuổi theo, dùng đầu xẻng đánh vào m.ô.n.g bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-60.html.]
“Tôi đã nói rồi, các người không ai có thể bắt nạt được tôi.”
“Muốn bằng bất cứ giá nào, nhất định là ngươi c.h.ế.t ta sống.”
Từ Hồng Hà trốn ở đằng sau Tô Kiến Minh mà thở hổn hển. Bà ta cảm thấy m.ô.n.g mình đã bị Tô Tiêu Thất đánh tới lệch đi.
Tô Kiến Minh không ngờ Tô Tiêu Thất lại bất hiếu đến như vậy.
Dám đánh ông ta.
Ông ta phát hiện mình có thể cử động.
Chỉ vào mặt Tô Tiêu Thất, hét lên: “Loại bất hiểu, đồ súc sinh vô pháp vô thiên.”
Bà đồng Tô bước ra từ trong phòng, lạnh lùng quát chói tai: “Anh câm miệng lại cho tôi.”
Vẻ mặt Bà đồng Tô chán ghét nhìn về phía Tô Kiến Minh, ánh mắt xa lạ không mang theo chút cảm tình.
“Tô Kiến Minh, anh có tư cách gì mà mắng nó bất hiếu? Năm đó, những gì anh làm với tôi còn tàn nhẫn hơn thế này gấp ngàn lần, anh có bao giờ nghĩ đến cái gì là hiếu không?”
“Nực cười! Các người tránh xa nhà của tôi ra. Nhìn thấy các người, tôi lại cảm thấy con mẹ nó thật ghê tởm.”
Trong mắt Tô Kiến Minh có chút chột dạ lóe lên.
Ông ta làm như vậy là bất đắc dĩ, cuối cùng chưa từng có ngày lành tháng tốt, nên luôn bị người khác đối phó trả thù?
Đôi mắt đục ngầu đầy kiên định của bà đồng Tô nhìn về phía Từ Hồng Hà.
“Tôi không quan tâm chuyện lộn xộn của các người, mau cút khỏi đây.”
Nói xong một chữ cuối cùng, bà như dùng toàn bộ sức lực của mình.
Tô Kiến Minh bỗng nhiên cảm thấy tủi thân.
“Mẹ, nếu lúc trước con không thông minh, có lẽ cả nhà chúng ta đã bị trả thù rồi. Người nỡ nhìn toàn bộ gia đình chúng ta bị đối phó đến c.h.ế.t đi sống lại sao? Thà một mình mẹ chịu tội còn hơn là tất cả chúng ta cùng chịu khổ.”
Ông ta cũng là bị buộc đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ.
Có những ngày tốt lành, thì phải là kẻ ngốc chịu tội thay.