“Mẹ thử hỏi anh ba, anh bốn xem. Bọn họ có thật sự thích anh năm không? Ở trong mắt của mẹ chỉ có anh năm thất lạc mới là con của mẹ thôi.”
Chiến Bắc Tú khóc lóc: “Con đều là do mẹ Ngô nuôi lớn.”
Chiến Bắc Diệu trợn mắt đứng lên: “Chiến Bắc Tú, mày đừng có lôi tao với anh ba vào, những năm mẹ bị bệnh mẹ vẫn luôn nhớ đến chúng ta.”
“Mày bị ngườ khác bắt nạt, là mẹ kéo chúng ta đến đánh nhau giúp mày.”
Làm gì có người mẹ nào giúp con mình đánh nhau, lúc ấy Tưởng Kiến Phương thần trí không rõ ràng mới giúp bọn họ đánh nhau.
Biến thành trò cười trong khu tập thể.
Vậy mà bà ấy chưa từng bận tâm.
Tưởng Kiến Phương không ngờ đến trong lòng Chiến Bắc Tú oán hận mình đến vậy, nhưng con trai bà ấy thất lạc?
Bọn họ sống ở Bắc Kinh không lo cơm áo.
Còn Chiến Bắc Hành đáng thương bụng ăn không no, thậm chí thiếu chút nữa bị chó sói ăn.
“Cô không phải con gái tôi.” Tưởng Kiến Phương nhịn đau không được khóc: “Cuộc sống khi còn bé của các con như thế nào, còn cuộc sống mà Bắc Hành của ta trải qua là như thế nào.”
“Nó còn sống mà lớn lên, đó là điều vô cùng may mắn.”
Chiến Dân Đức ôm vợ vào trong lòng, yêu thương vuốt ve mái tóc của bà ấy.
Ông ấy bình thản nói: “Đi gọi điện cho Chiến Bắc Anh đến đây, nói có người g.i.ế.c người không thành.”
Chỉ một câu nói đã phá vớ hàng phòng ngự của Chiến Bắc Tú.
Cô ta quỳ trên mặt đất, trong lòng hoảng hốt, cô ta chỉ là muốn g.i.ế.c Tô Tiêu Thất không thành thôi mà. Cũng không phải cố ý, tại sao không thể bỏ qua cho co ta?
“Ba, con là con gái ba.”
Tưởng Lộ Hữu ngồi trong góc nhíu mày không nói lời nào.
Nếu con cháu nhà họ Chiến chỉ trích Tưởng Kiến Phương, anh ấy sẽ đưa cô mình về nhà họ Tưởng ngay lập tức.
Đứa con gái không hiếu thuận này không cần nữa cũng được.
Nhà họ Tưởng có đủ khả năng để nuôi con gái nhà họ Tưởng.
Nghe tin phải báo công an làm cho Tưởng Kiến Phương bình tĩnh lại.
Báo công an, không phải tử hình cũng là giam giữ mấy chục năm trong tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-593.html.]
Sau khi ra ngoài...
Tưởng Kiến Phương đột nhiên tránh khỏi vòng tay của Chiến Dân Đưucs: “Không thể báo công an.”
Chiến Bắc Thịnh lạnh giọng: “Mẹ, em gái là g.i.ế.c người không thành.”
“Mẹ làm như vậy là không công bằng với em dâu.” Chiến Bắc Đình lập tức phụ họa.
Tưởng Kiến Phương đứng về phía đứa nhỏ yếu hơn, bà ấy sẽ thiên vị bên nào.
Lúc trước luôn là Chiến Bắc Hành.
Lúc này nếu Chiến Bắc Tú thực sự bị bắt đi, lấy tình hình nghiêm trị mấy năm nay, hơn phân nửa phải xử hai ba chục năm trở lên.
Tưởng Kiến Phương nhìn Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất, mẹ xin lỗi, con có thể không báo công an được không?”
“Để con bé rời khỏi Bắc Kinh, đi về quê ở Đại Tây Bắc có được hay không?”
Tưởng Kiến Phương mặt đầy thành khẩn nhìn Tô Tiêu Thất.
Từ đầu đến cuối gương mặt của Tô Tiêu Thất vẫn luôn lạnh lùng, Chiến Tiểu Giang và Chiến Tiểu Hà đứng trước mặt cô.
Hai đứa nhỏ nham hiểm đau lòng trả lời: “Không được, dám đánh lén sư phụ chúng ta, bị bắt cũng đáng đời.”
Hai đứa nhỏ hèn nhát, chỉ nhận Tô Tiêu Thất làm sư phụ của chúng.
Cường giả là vua.
Cha mẹ hay những thứ khác dẹp sang một bên.
Trong lòng Tô Tiêu Thất biết rõ, Chiến Bắc Tú đi Tây Bắc là lựa chọn tốt nhất. Nếu thực sự phải báo công an, trong lòng của mấy người Tưởng Kiến Phương sẽ có một cái gai.
Cô không có vấn đề.
Chẳng qua là cô đau lòng cho Chiến Bắc Hành.
Thông qua chuyện này, Tô Tiêu Thất cảm thấy mình cũng nên nghĩ lại.
Ban đầu không nên ở lại nhà họ Chiến.
Cô vẫn im lặng.
Chiến Bắc Tú quỳ bò qua: “Chị dâu năm, cầu xin chị bỏ qua cho tôi có được không?”