Chiến Bắc Tú trợn tròn mắt.
“Cô dám xem thường tôi.”
“Ngược lại thì cô làm chút chuyện để tôi coi trọng cô đi.” Tô Tiêu Thất giễu cợt: “May mà cô sinh ra ở nhà họ Chiến, chứ đổi một gia đình khác, cô bị gặm đến mảnh xương vụn cũng không còn dư lại.”
“Cô, cô...”
Chiến Bắc Tú không nói nên lời.
“Tô Tiêu Thất, nếu như cô không đến Bắc Kinh, cuộc sống của tôi sẽ rất tốt đẹp.”
Tô Tiêu Thất không đếm xỉa đến cô ta, dựa người vào cửa.
Liếc mắt: “Thả rắm hay lắm đó. Nếu tôi không đến đây, thì cả nhà đều biến thành chất dinh dưỡng của Chiến Dân Hoàng.”
“Cô cho là cô sẽ tốt đẹp sao?”
Tô Tiêu Thất trực tiếp đẩy cô ta ra.
“Cô tự mình trở về mà suy nghĩ kỹ lại xem.”
“Làm một người con gái, cô đã làm được gì vì ba mẹ cô, vì gia tộc này?”
Trong đầu Chiến Bắc Tú chỉ có một âm thanh, chính là không thể có chuyện gì với Thân Quang Bắc.
Cô ta là người phụ nữ của Thân Quang Bắc.
Cô ta chỉ có thể gả cho hắn.
“Tôi mặc kệ, cô bảo Chiến Bắc Hành trả lại Thân Quang Bắc cho tôi.”
Tô Tiêu Thất không để ý đến cô ta.
Trong mắt Chiến Bắc Tú quệt ra một tia tàn độc, tất cả là họa do Tô Tiêu Thất gây ra. Chỉ cần cô chết, tất cả mọi chuyện sẽ quay về như cũ.
Chiến Bắc Tú rút một con d.a.o găm từ trong túi ra.
“Tô Tiêu Thất, cô đừng trách tôi.”
Cô ta giơ d.a.o găm lên hung hãn đ.â.m đến.
Tô Tiêu Thất phát hiện chuyện không tốt, nhanh chóng tránh sang một bên.
“A...”
Chiến Tiểu Giang giống như một viên đạn đại bác đánh đến, trực tiếp xô ngã Chiến Bắc Tú. Trương Tường theo ỏ phía sau bị dọa sợ ngồi phịch m.ô.n.g bậc thang.
“Bắc Tú, tại sao cô lại...?”
Chiến Tiểu Hà nhảy cẫn lên ngồi ở trên người Chiến Bắc Tú.
Quả đ.ấ.m nhỏ như mưa rơi xuống.
“Cô dám bắt nạt sư phụ của tôi. Tôi đánh c.h.ế.t cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-592.html.]
Hai đứa nhỏ hèn nhát trình diễn nấm đ.ấ.m nhà họ Chiến xong thì thở hồng hộc.
Tô Tiêu Thất xoay người, ngồi xổm xuống đất cầm d.a.o găm lên.
Trên d.a.o găm có dính chút bột màu trắng.
“Cô sợ không g.i.ế.c c.h.ế.t được tôi nên muốn đầu độc c.h.ế.t tôi hả?” Tô Tiêu Thất bọc con d.a.o găm vào một mảnh giấy vệ sinh màu hồng: “Đây đều là chứng cứ mà cô hành hung tôi.”
Chiến Bắc Tú ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
“Tôi là người nhà họ Chiến, các người không giúp rôi lại giúp người ngoài.”
Trương Tường khó khăn lấy lại được chút sức lực, vịn tường đứng dậy di tới.
Cô ấy hoảng sợ nhìn Tô Tiêu Thất.
“Cô có bị dọa sợ không?”
Tô Tiêu Thất lắc đầu.
“Không.”
Trương Tường quay đầu, vẻ mặt nghiêm nghị khó tin.
“Bắc Tú, cô quá độc ác.”
“Là cô ta ép tôi, cô ta muốn hủy hoại tôi.” Chiến Bắc Tú rất hối hận, cô ta cũng không thích Thân Quang Bắc.
Nhưng lại bị hắn ta lừa gạt mất đi sự trong trắng.
Nếu không lấy hắn ta làm chồng, thì cô ta làm thế nào được?
Đều do Tô Tiêu Thất.
Trương Tường để hai đứa con của mình trông chừng Chiến Bắc Tú: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Chưa đầy một tiếng sau.
Người nhà họ Chiến đều trở về.
Trừ Chiến Bắc Hành đang có nhiệm vụ, có nguyên thủ ngoại quốc muốn đến Bắc Kinh, những người thuộc bộ phận an ninh bọn họ chịu trách nhiệm về an ninh.
Mấy ngày này cũng không về nhà.
Tưởng Kiến Phương được cháu trai Tưởng Lộ Hữu đưa về.
Vừa vào cửa.
Tưởng Kiến Phương liền hung hãn đánh Chiến Bắc Tú mấy bạt tai: “Ta và ba con dạy con như vậy sao?”
“Được, những năm qua con cứ ngây ngây dại dại, tự sống trong thế giới của chính mình.”
Khóe miệng Chiến Bắc Tú có vết máu, vành mắt sắp nứt ra, cô ta gào thét: “Mẹ, mẹ để tay lên n.g.ự.c tự hỏi bản thân là một người mẹ đúng nghĩa chưa?”
“Trong thâm tâm mẹ luôn luôn là anh năm.”