Người trẻ tuổi nhất thời đi nhầm đường cũng đáng được tha thứ.
“Sau này, cậu hãy cố làm người tốt, mọi chuyện sẽ tốt hơn.” Những lời này của Tô Tiêu Thất khiến cậu ta rất vui vẻ.
“Đa tạ tiên tử.” Trương Tiểu Sơn không nghĩ đến Tô Tiêu Thất lại dễ nói chuyện như vậy.
Cậu ta mấp máy môi rồi nói: “Anh ta trèo tường nhà bà góa trong thôn, không cẩn thận bị ngã, lỗ đ.í.t cắm vào cán chổi.”
“Chỗ cán chổi cắm quá khá sâu, m.á.u chảy quá nhiều, không thể cứu được.”
Cái c.h.ế.t kiểu này đủ để khiến người dân trong công xã bàn tán suốt mấy năm trời.
Xưa nay chưa từng có, sau này không biết sẽ như thế nào.
Tô Tiêu Thất: ... Đau khổ như thế, sao lại có chút buồn cười.
Trương Tiểu Sơn cũng không có nói thừa câu nào, chỉ nói với Tô Tiêu Thất vài câu đơn giản, rồi vội vàng quay lại làm việc.
Tô Tiêu Thất chậm rãi quay lại lấy chậu rửa mặt.
Chiến Bắc Hành đang trộn đất sét đứng dậy, anh nghĩ đến việc thay mới lớp cỏ lợp trên mái nhà Bà đồng Tô.
Giảm bớt việc nước mưa dột khi mùa hè đến.
Nhìn thấy Tô Tiêu Thất bưng chậu rửa mặt đi ra, vội vàng nói: “Tiêu Thất, ai tới vậy?”
Tô Tiêu Thất lặp lại những gì Trương Tiểu Sơn nói. Chiến Bắc Hành kinh ngạc, đồng tử co rút lại, chẳng lẽ Tô Tiêu Thất đoán mò cũng trúng?
Như thế nào có thể chính xác như vậy?
Anh nhìn chằm chằm Tô Tiêu Thất với vẻ mặt không nói nên lời, mặc chiếc áo may ô màu xanh biếc của quân đội, cánh tay mạnh mẽ và rắn chắc.
Tô Tiêu Thất tiến lên từng bước, đến gần anh.
“Có phải cảm thấy em rất xinh đẹp không?”
Chiến Bắc Hành bất đắc dĩ nhếch khóe môi: “Anh nói em đừng làm thầy đoán mệnh có được không?”
“Nếu có lần nào không chính xác, sẽ bị người ta đánh chết.”
Lông mày Tô Tiêu Thất cong cong, nở nụ cười ranh mãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-58.html.]
Không chính xác?
Cô cùng trời cao có quan hệ mật thiết, sao có thể không chính xác được?
Có rất nhiều tổ sư gia ở trên đó trông coi.
Tô Tiêu Thất lại đến gần thêm vài bước, chóp mũi chạm vào lồng n.g.ự.c Chiến Bắc Hành. Mũi cô ngứa ngáy tê dại: “Anh lo lắng cho em à?”
Lần này Chiến Bắc Hành không phủ nhận.
“Hừ, anh lo lắng cho em. Em có nguyện ý nghe lời anh nói hay không? Anh kiếm tiền cho em tiêu xài, không muốn em dựa vào việc đoán mệnh để kiếm tiền.”
“Em đồng ý.”
Tô Tiêu Thất thả chậu xuống, đưa tay muốn sờ sờ cơ bụng.
Chiến Bắc Hành lùi lại hai bước, thở phào nhẹ nhõm.
“Ta đau bụng, đi nhà vệ sinh trước.” Nói xong, dưới chân hơi loạng choạng, đi về phía nhà vệ sinh.
Trên môi Tô Tiêu Thất nở nụ cười.
Cô cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài sân, cô biết buổi sáng tiệm cơm Quốc Doanh có bán canh đậu phộng sữa đậu.
Bà đồng Tô thích nhất ăn canh đậu phộng cùng bánh quẩy.
Tô Tiêu Thất đi mua nửa chậu canh đậu phộng và một cân bánh quẩy. Ở nhà, Bà đồng Tô và Chiến Bắc Hành có sức ăn không nhỏ.
Trên tay treo bánh quẩy, bưng nửa chậu súp đậu phộng.
Hương thơm lan tỏa ra thật xa.
Khi đi đến cửa viện, liền nhìn thấy hai người Tô Kiến Minh và Từ Hồng Hà đang lén lút thò đầu hướng vào trong sân.
Tô Tiêu Thất chán ghét nhìn thấy bộ dạng hai người họ làm chuyện xấu.
Từ Hồng Hà cố tình đập cửa viện, gây ra tiếng vang lớn.
Cơn tức giận của Tô Tiêu Thất lập tức bốc lên.
Tiến lên hai bước, lớn tiếng hỏi: “Các người lén lút làm cái gì?”
Từ Hồng Hà nhìn thấy Tô Tiêu Thất đang bưng chậu, trong tay còn treo bánh quẩy. Nghĩ đến sáu trăm đồng tiền, trái tim run lên vì tức giận.