“Cảm ơn mẹ, tổ sư gia sẽ phù hộ cho mẹ.”
Tưởng Kiến Phương rất cao hứng: “Vậy mẹ xin tổ sư gia phù hộ Bắc Hành nhiều hơn.”
Bà ấy vội vàng đi vào bảo mẹ Ngô lấy nước tắm.
Tự mình xách lò than đá ra sân chuẩn bị nấu canh gà nấm đỏ để bổ sung cho cơ thể của Tô Tiêu Thất.
Nhìn thấy Tô Tiêu Thất từ bệnh viện trở về.
Tưởng Kiến Phương trong lòng chua xót đau đớn luôn cảm thấy sắc mặt đứa nhỏ này tái nhợt.
Tô Tiêu Thất đi tắm rửa một phen.
Thắp hương cho tổ sư gia mà không khỏi thở dài một hơi.
“Tổ sư gia, Đại Hắc đi đâu rồi?”
Trong lòng cô kỳ lạ nghĩ đến Đại Hắc.
Tô Tiêu Thất đi xuống lầu gặp người đưa thư. Anh ta trả lại cho cô hơn chục lá thư đều nói không tìm thấy người này.
Đây là bức thư mà Tô Tiêu Thất và những người khác căn cứ dựa trên những lời nói và ký ức nội tâm của các Chiến Hồn*, sắp xếp lại thư tín gửi cho người nhà bọn họ.
(*) Mình nghĩ là linh hồn của những người c.h.ế.t vì chiến tranh.
Đây là lần thứ ba bị người này trả lại thư.
Cô nhẹ nhàng cầm phong bì.
Bình tĩnh tinh thần cảm giác hướng đi của những người đó.
Đây là một việc cực kỳ tiêu tốn năng lượng nên trên trán Tô Tiêu Thất xuất hiện từng giọt mồ hôi hột.
Từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô không muốn người thân của những chiến sĩ đó không nghe được lời nói cuối cùng trong lòng bọn họ.
“Tiểu Thất.”
Tưởng Kiến Phương từ trong bếp đi ra sợ đến mức đánh rơi cây nấm đỏ trên tay.
Bà ấy nhanh chóng đỡ Tô Tiêu Thất để cô nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
“Mẹ Ngô, mẹ Ngô rót một chén nước đường đỏ.”
Tưởng Kiến Phương nói to nói nhỏ.
Mẹ Ngô nhanh chóng buông công việc trong tay xuống đồng ý một câu. Bà ấy rót một chén nước đường đỏ chạy tới.
Sắc mặt Tô Tiêu Thất tái nhợt trên trán lấm tấm mồ hôi dày đặc.
“Mẹ. Bọn họ không có người nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-557.html.]
Tô Tiêu Thất cảm thấy rất đau buồn. Những người đồng đội đáng yêu đó, người nhà bọn họ đã thiệt mạng trong trận pháo kích năm đó từ lâu rồi.
Có người đã c.h.ế.t trong đêm đông đói khổ đầy lạnh lẽo.
Tưởng Kiến Phương nghẹn ngào nói:
“Tiểu Thất. Bọn họ đoàn tụ rồi.”
“Con đã làm rất tốt không cần tự trách mình.”
Tưởng Kiến Phương lấy nước đường đỏ đút cho Tô Tiêu Thất, cô uống chưa đến nửa chén. Bà ấy ôm chặt Tô Tiêu Thất.
Giọng nói run rẩy.
“Con gái, không phải lỗi của con.”
Mỗi lần Tưởng Kiến Phương nhận được thư trả lại trong lòng đều rất khó chịu.
Bà ấy sợ trong lòng Tô Tiêu Thất sẽ có gánh nặng.
“Một số khác có thể đã rời khỏi quê hương.”
Tô Tiêu Thất lắc đầu.
Tưởng Kiến Phương lại đề nghị:
“Một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ phân loại những bức thư này và xây dựng một đài tưởng niệm. Chúng ta sẽ để những bức thư này trong đài tưởng niệm để sau này cho những đứa trẻ xem.”
“Được.” Tô Tiêu Thất lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của mẹ.
Đã sống hai đời rồi.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được vòng tay của mẹ là như thế nào.
Tưởng Kiến Phương không dám để Tô Tiêu Thất một mình lên lầu, đợi sắc mặt cô khôi phục một chút mới đỡ cô lên lầu.
Từ đầu đến cuối đều nắm tay cô nhìn cô ngủ.
Tưởng Kiến Phương nhẹ nhàng buông tay Tô Tiêu Thất ra yêu thương kéo chăn lên cho cô.
Sau đó bà ấy rón rén đi xuống tầng dưới.
Bà ấy vào bếp tự mình chuẩn bị món canh gà nấm đỏ “Mẹ Ngô, cái này đừng cho quá nhiều nước, vừa đủ hai chén canh là được, chỉ có Tiểu Thất uống canh.”
Những người khác cơ thể đều tốt vô cùng nên uống chút canh cải trắng là được rồi.
“Được.”
Mẹ Ngô một lời đồng ý: “Tôi thấy sắc mặt đồng chí Tô hơi tái, có phải cơ thể làm việc quá sức hay không?”
Tưởng Kiến Phương: “?”
Bà ấy đã vui vẻ trở lại.