“Thím ấy là y tá. Nhưng thím ấy có những kỹ năng y tế khác.”
“Thím hai rất giỏi giữ gìn sức khỏe. Mọi người đều nói thím hai có thể sống trà thọ* nhưng thím ấy đã đột ngột qua đời cách đây hơn hai mươi năm.”
(*) Cách nói sống đến 108 tuổi.
Hai mắt Tô Tiêu Thất sáng lên.
“Ba, sao ba biết bà ta đột ngột qua đời?”
“Lúc đó ba vô tình nhìn thấy trạng thái cái c.h.ế.t thê thảm kia.” Chiến Dân Đức vẫn cảm thấy kinh hãi khi nghĩ đến cái nhìn vô tình đó.
Sau khi trở về vẫn còn nhớ rõ rồi liên tiếp gặp ác mộng hơn một tháng.
Là Tưởng Kiến Phương mỗi tối đánh thức ông ấy rồi tìm kinh để tụng.
Cũng đi cầu Lăng Nghiêm Chú sau khi đã khai quang rồi mang nó theo bên mình, lúc này mới cứu ông ấy thoát khỏi tra tấn của những cơn ác mộng đó.
Tô Tiêu Thất cẩn thận nhìn Chiến Dân Đức.
Cô như có điều suy nghĩ rồi dời ánh mắt đi chỗ khác: “Ba. Lúc đó bọn họ có biết ba nhìn thấy không?”
Chiến Dân Đức lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Thật ra ba cũng không chắc chắn lắm. Chiến Dân Dục cũng là em trai út của Chiến Minh Hoàng, vào thời điểm đó có lẽ đã nhìn thấy ba.”
“Tiểu Thất, ý của con là bọn họ nghịch thiên cải mệnh?”
“Dạ. Nhà chúng ta vốn phát triển không ngừng, nếu không có chuyện gì xảy ra thì anh chị em của ba mỗi một nhà đều sẽ tốt hơn.” Tô Tiêu Thất chậm rãi giải thích: “Tốt hơn bây giờ. Nếu có người mượn vận may của mọi người thì nhất định sẽ gặp xui xẻo.”
Đối phương đã mượn rất ác.
Chiến Dân Đức không nói nữa.
Ông ấy sợ nếu không bình tĩnh lại sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng.
“Chúng ta phải tìm cơ hội đến thăm nhà bọn họ một chuyến.”
Chiến Dân Đức cắn răng nói: “Cuối tháng nhà bọn họ sẽ có người kết hôn.”
“Ha ha, vậy chúng ta đi thôi.” Tô Tiêu Thất lông mày cong lên.
Sau khi đến thủ đô.
Chiến Bắc Hành và giáo sư Lam vào bệnh viện quân khu.
Tô Tiêu Thất nói đùa:
“Bắc Hành. Anh nói xem, anh bị thương bao nhiêu lần rồi?”
Chiến Bắc Hành nhìn mình bị băng bó như nhộng tằm bất đắc dĩ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-545.html.]
“Lần này anh chỉ bị thương ngoài da thôi. Xem ra m.á.u chó săn** thực sự vẫn ổn.”
(**) 拉拉 hán việt là Lạp Lạp, có hai nghĩa một là chó săn, hai là tiếng lóng trên mạng có nghĩa là lesbian, đồng tính nữ.
“Đây không phải là vì làm nhiệm vụ sao?”
Tô Tiêu Thất đưa tay nhéo nhéo tai anh sau đó ghé sát vào tai anh thì thầm:
“Gần đây cơ thể anh bị thương nên phải ăn chay.”
Nói xong còn thổi một hơi.
Hơi thở ấm áp hòa lẫn với hương thơm cơ thể của cô gái nhỏ và mùi sữa hoa hồng, cứ như vậy không vội vã xông vào mũi Chiến Bắc Hành.
Đáy mắt anh hàm chứa ý cười.
Một tiếng cười sâu đầy từ tính phát ra từ cổ họng anh “Tiểu Thất.”
Anh ôm Tô Tiêu Thất bằng cả hai tay mà lúc này trong phòng bệnh cũng không có ai khác.
Anh nhìn thấy chính mình trong đôi mắt cong cong của Tô Tiêu Thất.
“Em biết anh không phải là người ăn chay.”
Tô Tiêu Thất hừ một tiếng “Để em xem lần sau anh còn dám bất chấp hậu quả hay không.”
“Không dám.”
Anh thốt lên.
Sau đó anh nhẹ nhàng cắn môi dưới của Tô Tiêu Thất rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
Mũi bọn họ đối diện nhau.
Trong phòng đều là hơi thở mập mờ.
Có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên.
Hai người chưa kịp tách ra thì cánh cửa đã bị một lực lớn đẩy ra.
Chiến Bắc Diệu tặc lưỡi:
“Ái chà chà, phải để em hai tới nhìn xem mới được.”
Anh ấy luôn nhớ đến nụ hôn giữa người đàn ông trung niên và người đẹp Chiến Bắc Đình như chó cắn người đẹp vẫn là em trai nhà mình lãng mạn.
Tô Tiêu Thất: “...”
Tô Tiêu Thất luôn to gan lúc này mặt đỏ như câu đối.
Chiến Bắc Hành: “...”