Người lái xe và người đưa họ tới bơi ra khỏi sông, kéo họ lên.
Ai ngờ lại gặp phải ám sát.
Nếu không phải vì Chiến Bắc Hành bơi ra khỏi sông, họ đã mất mạng ở đây.
Chủ yếu là do họ mang theo tài liệu và một lọ bảo vật nhỏ.
“Giáo sư Lam, đã có đồng chí đến đón chúng ta.” Chiến Bắc Hành nhận lấy tài liệu.
Tô Tiêu Thất lặng lẽ đứng phía trước, ánh mắt nhìn Chiến Bắc Hành đầy xót xa. Anh chàng này đã tự làm mình bị thương thành công.
Tô Tiêu Thất lặng lẽ bắt pháp quyết, một đạo bùa chú bao phủ nơi này.
“Hãy nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Nơi này cũng không chắc chắn an toàn.”
Tô Tiêu Thất không nhịn được mà nhắc nhở.
Một số ánh mắt cùng nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
Cô giải thích một cách ngượng ngùng: “Vừa rồi chúng tôi cũng bị người ta theo dõi. Ai có thể đảm bảo rằng người bên ngoài đều là người của chúng ta?”
“Đồng chí Tô nói đúng.”
Vạn Triệu An không biết Tô Tiêu Thất làm thế nào mà tìm được.
Anh ta yêu cầu đội cứu hộ mang theo một số giáo sư lên núi, còn nhân viên an ninh thì hầu hết không bị thương nặng.
Họ đi được vài bước.
Giáo sư Lam quay đầu: “Đồng chí Chiến tốt nhất nên đi bệnh viện để điều trị.”
“Cảm ơn giáo sư Lam.”
Trên đường đến bệnh viện, Vạn Triệu An yêu cầu đội cứu hộ thông báo cho mọi người rằng không cần phải tiếp tục tìm kiếm nữa.
Anh ta cũng đi cùng họ đến bệnh viện.
Không kịp đến bệnh viện tốt hơn, họ liền điều trị tại bệnh viện địa phương.
Một số giáo sư được đưa vào kiểm tra và phẫu thuật trước.
Chiến Bắc Hành ngồi trên ghế với khuôn mặt tái nhợt, anh đã thay quần áo sạch sẽ trên xe.
Tô Tiêu Thất không khỏi than thở, gần đây Chiến Bắc Hành không phải đang dưỡng thương thì lại bị thương.
Cô hạ giọng nói: “Tại sao lại có vụ nổ? Đó là khu vực cấm.”
“Nhằm vào mấy vị giáo sư à?”
“Ừ.”
Chiến Bắc Hành duỗi tay xoa xoa đầu Tô Tiêu Thất: “Đây là chuyện không thể nói.”
Dù đối diện với Tô Tiêu Thất.
Anh cũng không thể nói với cô những nội dung công việc không thể nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-542.html.]
“Được rồi. Em hiểu.”
“Cảm ơn sự thông cảm của Tiêu Thất.” Chiến Bắc Hành cười nhẹ, động chỗ bị thương, khóe miệng bất chợt nhăn lại.
Bỗng nhiên.
Sắc mặt Tô Tiêu Thất lạnh đi.
“Có kẻ đáng ghét đến đây.”
Cô nhìn vào tập tài liệu trong lòng Chiến Bắc Hành. Cúi đầu nói nhỏ vài câu.
Chiến Bắc Hành gật đầu.
Ngay sau đó.
Trong tay Tô Tiêu Thất xuất hiện thêm một lá bùa, hai tay cô bắt pháp quyết và niệm chú.
Một tập tài liệu tương tự đã đến tay.
Cô đưa tập tài liệu cho Vạn Triệu An, nói vài câu như thế này.
Vạn Triệu An: “...?”
“Ý cô là...?”
Tô Tiêu Thất gật đầu: “Tài liệu trong tay anh là giả. Có thứ đáng ghét đến cướp tài liệu, tiện thể g.i.ế.c luôn giáo sư.”
“Làm sao cô biết?”
Tô Tiêu Thất dang tay: “Tin hay không tùy anh. Mỗi người đều có sức mạnh riêng của mình.”
Dựa vào nhà họ Chiến, cô hoàn toàn có thể đi ngang.
Tô Tiêu Thất nói xong, đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Nơi này đã được dọn sạch.
Chỉ còn lại vài người họ.
Hai tay cô bắt pháp quyết rồi vẽ bùa trong không trung. Khi nét cuối cùng được vẽ, bùa trong không trung phát ra một tia sáng vàng.
Tô Tiêu Thất đưa lá bùa này vào phòng cấp cứu.
Trong nháy mắt.
Phòng cấp cứu được bảo vệ bởi một lớp bảo vệ vô hình.
Không xa, có hai bác sĩ đi tới.
Họ đi và bàn luận điều gì đó.
Khi đến cửa phòng cấp cứu, họ muốn mở cửa vào.
Tô Tiêu Thất ngăn họ lại.
“Không thể vào.”
Người kia cười nhạo nhìn Tô Tiêu Thấ: “Đồng chí, cô làm gì thế? Chuyện trong đó liên quan đến mạng người, cứu người là công việc của chúng tôi.”