“Bắc Hành hôm nay có lẽ sẽ không trở về.” Tô Tiêu Thất biết rằng liên quan đến an ninh quân sự, đơn vị của Chiến Bắc Hành chắc chắn sẽ theo dõi.
“Vậy con gọi điện thoại xem có cần chúng ta đi đón bạn học của thằng bé không?”
“Vâng.”
Tô Tiêu Thất gọi điện đến phòng làm việc của Chiến Bắc Hành, chuông reo rất lâu mới có người nghe máy.
Họ nói Chiến Bắc Hành đã đi ra ngoài.
Người đó nói với Tô Tiêu Thất rằng Chiến Bắc Hành đi làm nhiệm vụ có thể mất một hoặc hai ngày mới trở về.
“Được. Tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Tô Tiêu Thất cúp máy.
Cô nói lại những gì người kia nói cho Tưởng Kiến Phương.
Gia đình họ không biết Cố Trường Phong sẽ đến Bắc Kinh lúc mấy giờ.
Nghĩ một lúc, cuối cùng Tưởng Kiến Phương nghĩ ra một cách.
“Mẹ sẽ bảo Bắc Diệu đi đến ga tàu. Cầm một tấm biển viết tên Cố Trường Phong lên không phải là xong sao?” Bà ấy vội vàng gọi điện cho Chiến Bắc Diệu.
Tô Tiêu Thất quay người chuẩn bị lên lầu.
Có người bấm chuông cửa.
Mẹ Ngô đi mua thức ăn chưa về, Tô Tiêu Thất tự mình ra mở cửa.
Một cặp vợ chồng với đôi mắt sưng húp như quả óc chó.
Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, tiến lên một bước nắm lấy tay Tô Tiêu Thất.
“Cháu là Tô Tiêu Thất, đại sư Tô sao?”
Tô Tiêu Thất ngạc nhiên.
“Đúng vậy.”
“Cô nghe Nam Thiên nói về cháu. cô muốn biết con trai cô...?” Bà ta không dám nói tiếp, bà ta là người vợ thứ hai mà Lưu Hòa Bình cưới.
Lưu Hòa Bình đã kết hôn và có con ở quê nhà.
Khi ông ta trở về sau chiến tranh, mới phát hiện ra rằng thông báo sai lầm đã được gửi, mọi người trong gia đình nghĩ rằng ông ta đã chết, mẹ của ông ta quyết định để người vợ theo anh trai ông ta.
Lưu Hòa Bình không trở về nữa, ông ta đưa vợ và hai đứa con của mình ra ngoài.
Ông ta tái hôn với Chu Ngọc Lan.
Sau đó Chu Ngọc Lan sinh một trai một gái, trong lòng bà ta, con trai mình có triển vọng hơn hai người anh trai.
Nếu có chuyện gì xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-537.html.]
Bà ta không cam lòng...
Tô Tiêu Thất rút tay mình ra khỏi tay người phụ nữ.
“Mời vào!”
“Cảm ơn.”
Tưởng Kiến Phương cúp điện thoại đi ra, thấy Lưu Hòa Bình và vợ đi theo Tô Tiêu Thất vào nhà.
Bà ấy nhìn Lưu Hòa Bình.
“Uống trà không?”
“Được.” Lưu Hòa Bình gật đầu.
Tô Tiêu Thất ngồi đối diện họ: “Con trai cô đang gặp nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc.”
Chu Ngọc Lan bật khóc.
“Hòa Bình, giờ phải làm sao?”
Lưu Hòa Bình nhăn mặt nhìn ra ngoài, lo lắng. Cố gắng giữ bình tĩnh: “Đồng chí Tô. Tôi định đến đơn vị của con trai tôi, nhưng mẹ nó nhất quyết muốn tìm cô.”
Tìm thì tìm đi.
Lời nói này đau lòng...
Ai chịu nổi?
Tô Tiêu Thất hiểu ý Lưu Hòa Bình: “Vậy hai người hãy đi tìm người mà mình cần tìm.”
Chu Ngọc Lan lắc đầu, bà ta quỳ trước mặt Tô Tiêu Thất.
“Đại sư Tô. Cô xin cháu, cháu có cách phải không?”
Tưởng Kiến Phương vội vàng đặt cái bình xuống, tiến lên giúp Chu Ngọc Lan đứng dậy. Quay đầu nhìn Lưu Hòa Bình: “Anh là người đàn ông của gia đình, anh muốn làm gì thì cứ làm.”
“Ngọc Lan muốn làm gì là việc của cô ấy.”
Lưu Hòa Bình sợ Tưởng Kiến Phương.
Tưởng Kiến Phương từng gặp một đứa trẻ, bà ấy tưởng là Chiến Bắc Hành nên điên cuồng muốn giành lấy đứa trẻ đó.
Làm cho ba mẹ của đứa trẻ sợ hãi đến mức phải dọn nhà đi.
Trong mắt nhiều người ở đại viện.
Tưởng Kiến Phương là một người phụ nữ bị kích động.
Nghe vậy, ông ta đứng dậy.
Nhìn sâu vào Tô Tiêu Thất: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”
“Xem bói 50 đồng. Thay đổi số mệnh 1000 đồng.” Tô Tiêu Thất không ngẩng đầu trả lời, không ép buộc những người không tin cô.