Vừa thấy là biết khu nhà cao hơn của Chiến Dân Đức một bậc.
Tô Tiêu Thất không khỏi táp lưỡi.
Kiếp trước ngay cả cửa như vậy, cô đều chưa gặp qua.
Tới cửa nhà ông Chiến.
Tô Tiêu Thất nheo nheo mắt, nhìn ngôi nhà bị khí đen quấn quanh.
Có xu thế toát ra tử khí.
Cô bấm tay tính toán.
Có người sống không lâu, còn là đột tử……
Bị người ta nghịch thiên sửa mệnh.
Chiến Dân Đức thấy Tô Tiêu Thất đi qua đi lại trước cửa, ngón tay không ngừng làm một ít thủ thế. Ông ấy kéo Tưởng Kiến Phương dừng lại: “Đừng quấy rầy Tiêu Thất làm việc.”
Tô Tiêu Thất lấy la bàn từ trong túi ra.
Nhìn về phía toàn bộ khu nhà của ông Chiến, phát hiện có hai nhà cũng bị giống ông Chiến.
Tử khí quấn quanh.
Trong đó có một nhà rất nghiêm trọng……
Tô Tiêu Thất chỉ vào nhà kia dò hỏi:
“Nhà này thật xui xẻo, có quen biết không?”
“Có. chiến hữu của ông nội con, là thế giao với nhà chúng ta .” Chiến Dân Đức nhìn thoáng qua: “Con trai con gái bác Thôi đều rất có hiếu, đảm nhiệm quan trọng chức vị ở các cương vị.”
“Này là xui xẻo, không ai thoát khỏi.”
“Tử khí quấn quanh, trong vòng ba ngày sẽ có vong hồn.” Tô Tiêu Thất lắc đầu thở dài.
Đáng thương……
Chiến Dân Đức cùng Tưởng Kiến Phương liếc nhau.
Nghiêm trọng như vậy?
Ông ấy nghiêm túc nhìn về phía Tô Tiêu Thất, hỏi:
“Tiêu Thất. Con nắm chắc mấy phần?”
“Mười phần mười.”
Tô Tiêu Thất cũng không đập chiêu bài của Tổ sư gia.
Cửa lớn nhà họ Chiến mở ra.
“Anh hai, mọi người đến rồi. Sao lại không vào?” Chiến Dân Đông trong tay kẹp một thuốc lá: “Đây là Bắc Hành cùng vợ phải không?”
Chiến Dân Đức cười gật đầu.
“Kêu chú ba.”
“Chú ba.”
Tô Tiêu Thất cùng Chiến Bắc Hành trăm miệng một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-510.html.]
“Đứa bé ngoan. Chú ba cho các con bao lì xì.” Chiến Dân Đông đem t.h.u.ố.c lá kẹp ở trên lỗ tai, từ trong túi móc ra hai bao lì xì.
Xem độ dày, không ít tiền.
Chiến Bắc Hành sao có thể nhận.
“Chú Ba không cần cho chúng cháu.” Chiến Bắc Hành vội vàng xua tay.
“Phải cho. Ai lại không lấy tiền mừng tuổi, chỉ có các cháu không có.” Chiến Dân Đông đưa cho Tô Tiêu Thất.
“Cháu dâu, cháu cầm đi.”
Tô Tiêu Thất nhìn về phía Chiến Dân Đức cùng Tưởng Kiến Phương.
“Chú ba cho thì các con cứ cầm.”
Tô Tiêu Thất nhận hai cái bao lì xì, lặng lẽ nhéo thử độ dày.
Hắc hắc…… Kiếm tiền.
Lần tới nhà cũ này có lời, cô liếc mắt nhìn nhà họ Chiến và hai nhà bên cạnh.
Tiền trinh, đang vẫy tay với cô……
Đi theo Chiến Dân Đức cùng Tưởng Kiến Phương đi vào bên trong.
Sớm có người nhiệt tình đi lên chào hỏi.
Tô Tiêu Thất không quen biết những người này.
Ở trong mắt cô: đây là tiền trinh, đây là đồng tiền lớn, người này giống như chén bát Tú, không tính là người.
Xui xẻo.
Con cái nhà họ Chiến cơ bản đều trudbg chiêu.
Xem ra, bị người động tay động chân bắt đầu từ ông Chiến.
Đối phương là cao nhân.
Nhìn ra con cháu nào có năng lực tốt, trực tiếp bố cục trước.
Vào trong phòng.
Một đôi vợ chồng tóc mai bạc trắng đi ra .
Cả đời ông Chiến đều trên lưng ngựa, cho dù lớn tuổi đôi mắt vẫn cơ trí và cứng rắn.
Bà cố nội bên trong hiền từ lại mang theo đanh đá.
Nghe nói bà nội chiến bắc Thành năm đó nổi danh là song thương.
Bà nội chiến đã ôm Chiến Bắc Hành khóc rối tinh rối mù: “Khi còn nhỏ cháu bướng nhất nhưng lại tri kỷ nhất.”
“Trở về là tốt.”
Người một nhà nhận thân.
“Mẹ. Mẹ đừng khóc. Người ta rất lợi hại, vừa trở về liền quản thúc cả Bắc Tú.” Một giọng nói bén nhọn văn lên: “Con nghe nói Bắc Tú phải chạy đến đơn vị ở.”
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Giọng nói yếu đuối cũ Chiến Bắc Tú truyền đến:
“Cô cô, người đừng nói nữa. Cháu ở đâu cũng được.”