“Nghe nói đợi cô ta sinh con xong là phải đưa đi cải tạo.”
“Còn có Triệu Viễn nữa.”
Thẩm Tiểu Cương thầm khinh bỉ trong lòng. Trước kia Triệu Viễn toàn đi theo bên cạnh Chiến Bắc Hành.
Làm người chẳng ngay thẳng gì cả.
Thằng nhóc không lớn nhưng trong lòng lại hiểu tất tần tật.
Hóng nhiều chuyện, còn nhìn xa hơn người khác.
“Triệu Viễn sao thế?”
“Cháu lén nghe cha cháu nói chắc chắn phải bị xử phạt. Muốn làm lính chẳng được, cũng không có tư cách chuyển nghề.”
Loại người phạm sai lầm giải ngũ về như Triệu Viễn.
Không có bất kỳ trợ cấp gì cả.
Đối với anh ta thì là một cái giá rất lớn.
Tô Tiêu Thất nhếch môi, hôm nay là một ngày tốt.
Đợi Chiến Bắc Hành xử lý xong tất cả mọi chuyện.
Họ có thể bỏ túi tất cả những đồ tốt trong nhà, kêu sư đoàn trưởng Trần tìm một chiếc xe đưa họ tới Bắc Kinh.
Những thứ tủ quần áo gì kia…
Cứ tặng cho người khác.
Tô Tiêu Thất lại đi mua nhà ở Mục Dương.
Cô bỏ tất cả bảo vật vào trong rương, sau đó dán bùa không gian lên.
Cái rương dán bùa không gian, thoáng chốc biến thành cái khác.
Chiến Bắc Hành kinh ngạc vô cùng.
Anh không ngờ Tô Tiêu Thất thu thập được bảo vật cổ như thế.
Nhớ tới Tô Tiêu Thất nói là cứu vãn bảo tàng quốc gia.
Cam tâm tình nguyện giúp đỡ bỏ bảo vật vào trong gương.
Nhiều như thế này.
Vì Tô Tiêu Thất không muốn làm người khác chú ý nên chỉ thu xếp tám chín cái rương.
Vốn dĩ một cái cặp là có thể giải quyết được rồi.
Cô để lại một chiến chìa khóa cho anh Khôn, để lúc anh rảnh có thể dọn dẹp sân giúp cô.
Con ngươi của Chiến Bắc Hành chợt lóe.
“Tiêu Thất, hình như tài sản của chúng ta hơi nhiều rồi đó?”
Một cái nhà ở Mục Dương.
Một tiểu viện ở Bắc Kinh
Đến khi anh tham gia công tác, đơn vị sẽ phân nhà cho nữa.
Cái này…
Đúng là hơi nhiều thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-505.html.]
Tô Tiêu Thất lắc đầu như trống bỏi.
“Không nhiều, không nhiều.”
So với những người không biết mình có bao nhiêu nhà sau này, chút tài sản này của cô không là gì cả.
Hai người lên xe.
Lắc lư cả đường, nửa đường nghỉ ngơi một buổi tối ở nhà khách.
Đến Bắc Kinh.
Đã là buổi chiều.
Tô Tiêu Thất kêu tài xế lái thẳng vào trong tiểu viện mà mình mua.
Tài xế mang đồ vào giúp họ.
Tô Tiêu Thất đưa một bao lì xì cho tài xế, đưa vài loại bánh ngọt để cậu ta về nhà ăn Tết.
Làm xong những chuyện này.
Mới xách túi hành lý về nhà họ Chiến.
Lúc ấn chuông cửa thì nghe được tiếng bước chân sốt ruột bên trong.
“Là Tiêu Thất và Bắc Hành về à?”
“Mẹ, là tụi con.”
Lời còn chưa dứt thì cửa đã bị mở ra.
Tưởng Kiến Phương ôm Chiến Bắc Hành khóc to, mấy ngày nay nhớ tới là khóc.
Chiến Bắc Hành: “...”
Có một người mẹ làm từ nước, ai mà hiểu cơ chứ?
Hai tay anh nắm thật chặt ống quần, hết cách nhìn Tô Tiêu Thất.
Cầu cứu…
Tô Tiêu Thất bày tỏ muốn giúp cũng không giúp được.
Chiến Bắc Hành lại nhìn về phía mấy người Chiến Dân Đức và Chiến Bắc Diệu.
Trong con ngươi của Chiến Dân Đức âng ấng nước mắt.
Lúc nghe chuyện Chiến Bắc Hành khi còn bé, trong lòng ông ấy cũng rất khó chịu.
Chỉ là cách diễn đạt của đàn ông khác.
“Mẹ, chúng ta vào nhà trước đi.” Tô Tiêu Thất thấy Chiến Bắc Hành gấp tới trán đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng không nỡ.
Tưởng Kiến Phương buông anh ra.
Quay lại ôm Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất, cảm ơn con.”
Tô Tiêu Thất: “...”
Mẹ chồng à, đừng có nhiệt tình như lửa như thế…
Tưởng Kiến Phương vừa có hơi thất vọng vừa khó chịu. Lúc nãy Chiến Bắc Hành không chịu ôm chút nào.
Trong lòng anh giận người làm cha làm mẹ như họ đúng không?
Không trách đứa bé.
Chỉ nên trách Thi Hồng Anh đáng ghét đó.